Chương 8: Bạn học, tìm hiểu về Tom Sue một chút (8)

Tuy rằng hắn không nói gì, trên mặt cũng không biểu hiện cái gì, nhưng Lạc Linh chính là cảm thấy hắn đang tức giận phẫn nộ.

Cho nên hắn đặc biệt đến đây là bởi vì cậu bị "bắt nạt"?

Chẳng lẽ cậu thực sự đã cướp mất suất diễn của vai chính thụ?

Sẽ không thảm như vậy đi.

Lạc Linh trong lòng có chút rén.

Khẽ meo meo liếc trộm Tông Dục Cẩn một cái, có hơi sợ vỗ vỗ ngực.

Mặt đen thật.

Lửa thật lớn.

Đáng sợ, đáng sợ.

"Cẩn..... Cẩn vương tử."

Đám người đang giương nanh múa vuốt trước mặt Lạc Linh giờ mới bừng tỉnh, nhanh chóng xuống khỏi bàn, ngoan ngoãn đứng thẳng, sắc mặt khẩn trương nhưng trên mặt lại đỏ bừng.

Đẹp trai quá.

Hắn đến đây là để xem họ sao?

Hay là.....

"Cậu, đi theo tôi." Tông Dục Cẩn lạnh lùng nhìn Lạc Linh, giọng nói lạnh băng, tâm tình rất không tốt.

Lạc Linh ngơ ngác: "A?"

Sắc mặt Tông Dục Cẩn càng đen hơn, hắn bước nhanh tới, tóm lấy Lạc Linh, kéo đi.

Lạc Linh loạng choạng, suýt chút nữa chân trái đá chân phải, theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay to đang túm lấy mình.

Do dùng lực quá mạnh nên móng tay đã để lại nhiều dấu vết trên đó.

Nhưng Tông Dục Cẩn mắt cũng không chớp một cái, giống như không có chuyện gì vậy.

Chỉ là tốc độ đã chậm lại.

"Này, anh muốn đưa tôi đi đâu vậy, tôi sắp phải vào học rồi."

Thấy mình cách phòng học càng ngày càng xa, Lạc Linh nhịn không được kêu lên.

Tiết học đầu tiên vào buổi chiều là tiết của Diệt Tuyệt sư thái, cậu không hề muốn bị bắt chút nào.

Tông Dục Cẩn không để ý tới Lạc Linh, trực tiếp dẫn người này vào lớp mình, kéo về chỗ ngồi của mình.

"Ngồi yên, vào học."

Lạc Linh quét mắt nhìn chung quanh: "..."

"Hi, Lạc Linh, chúng ta lại gặp nhau." Lam Tử Dật ở phía trước mỉm cười chào hỏi.

Cầm Diệp Dương cũng từ phía sau thò đầu lên, tùy tiện nói: "Tiểu Lạc Linh, cậu thật thiên vị, chỉ nhìn đến Cẩn mà không để ý đến tôi với Dật."

"A?" Lạc Linh lại ngơ ngác, đây lại là chuyện gì nha.

Nhưng không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy giống như.....

Khí lạnh trên người vị nam chính khó hầu hạ bên cạnh này đã bớt đi một chút?

"Đinh linh linh đinh linh linh ~ ~ ~ "

Đột nhiên tiếng chuông vào học vang lên, Lạc Linh giật mình theo phản xạ có điều kiện muốn bỏ chạy.

Cậu còn chưa bước được một bước, Tông Dục Cẩn đã tóm lấy cổ cậu, ấn cậu ngồi xuống ghế. Chính mình thì ngồi ở bên ngoài, chặn cậu lại không cho cậu có cơ hội đi ra ngoài.

Lạc Linh: "..."

Nhìn nhìn mọi người, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ.

Thở dài một hơi, ủ rũ, chán nản nằm xuống bàn.

Trời cũng muốn diệt cậu.

Nếu lúc này cậu còn không có nhận ra mình đã đi theo con đường của vai chính thụ thì có thể mang về lò nấu lại được rồi.

Nhưng trời đất chứng giám, cậu thật sự không có ý nghĩ này.

Cậu rối rắm đếm đếm ngón tay, tính toán lại từng chút một xem mình đã mắc sai lầm ở bước nào.

Một lớp vừa đi qua.

Một tiết cứ như vậy trôi qua.

"Cái gì kia, chúng ta nói chuyện đi." Lạc Linh chọc chọc cánh tay Tông Dục Cẩn, tự cho là mình rất mạnh mẽ nói.

Nhưng mà đối phương vừa liếc ánh mắt lạnh lẽo lại đây một cái, cậu lập tức lại rén rồi.

"Tôi... tôi... tôi phải quay về... quay về để lên lớp. Lớp.... lớp tiếp... tiếp theo... sắp ...sắp bắt đầu rồi."

Đáp lại Lạc Linh chính là một chồng sách giáo khoa mới tinh trước mặt.

"...."

“Là người hầu của tôi, điều đầu tiên chính là phải học cùng lớp với tôi, hiểu không?”

Tông Dục Cẩn thuận tay đẩy một chồng sách bài tập mà hắn còn chưa cả mở ra sang, dùng hành động thể hiện ý nghĩa của mình, chân thật đáng tin.

Lạc Linh bị hành động cợt nhả này làm cho sợ ngây người. Cậu chỉ vào chồng sách còn cao hơn của những người khác, không thể tin nổi nói: "Anh không phải là muốn tôi làm bài tập cho anh đi?”

Thấy đối phương gật đầu, cậu lập tức bạo phát, đột nhiên đứng dậy, hướng Tông Dục Cẩn gầm lên.

"Mơ gì đẹp thế, sao anh không về ngủ một giấc đi."