Chương 232: Viết thư tình cho em (1)

“Reng reng reng reng.”

Là tiếng điện thoại reo.

Nguyên Dao tỉnh dậy, mò tìm trên bàn đầy ắp giấy vẽ một lúc mới tìm được điện thoại di động.

Cô nghe điện thoại: “Alo?”

“Alo? Dao Dao? Là tớ, Ôn Đồng đây! Cậu đi chưa á? Có cần tớ đến đón không?”

Nguyên Dao sửng sốt một lát, Hoa Hoa điên cuồng nhắc nhở trong đầu: “Dao Dao! Họp lớp!”

Nguyên Dao chớp chớp mắt, vội vàng trả lời: “Đồng Đồng, tớ tự đến đó được, cậu đi trước đi!”

“Ok! Gặp nhau ở khách sạn ha!”

Nguyên Dao “Ừm” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Cô liếc nhìn chiếc bàn trà bừa bộn trước mặt.

Ngoài chiếc bàn đầy giấy vẽ còn có một chiếc máy tính và một máy tính bảng vẽ tay.

Bên cạnh máy tính là tô mì gói chưa ăn hết và nửa cốc trà sữa.

Nguyên Dao nhớ lại thông tin nhận dạng cô vừa nhận được.

Nguyên chủ là một họa sĩ tranh minh họa chuyên nghiệp, công việc hàng ngày của cô là vẽ tranh minh họa cho các tạp chí và một số sách của nhà văn.

Mỗi lần nhận được công việc, cô đều sẽ rơi vào tình trạng quên ăn quên ngủ.

Hôm nay, từ lúc ngủ dậy đến bây giờ cô cũng không có thời gian để ăn. Mãi đến vừa nãy cô đói đến bủn rủn tay chân mới đi pha một tô mì ăn liền.

Thứ mà trong nhà nguyên chủ có nhiều nhất là đủ loại mì ăn liền.

Tuy nhiên, cô quên mất tối nay có buổi họp lớp cấp 3 nên vừa ăn được vài miếng mì gói thì nhận được cuộc gọi từ người bạn cùng lớp cấp 3 là Ôn Đồng.

Nguyên Dao nhìn bát mì nóng hổi, sau đó ôm bụng vốn đã có chút đau nhức, cuối cùng xoay người đi vào phòng ngủ, thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Dù sao thì khi đến khách sạn, có lẽ cũng đến giờ ăn tối. Cố chịu thêm chút nữa vậy.

Đúng như Nguyên Dao dự đoán, vì đến muộn nên khi đến quầy khách sạn, trên bàn đã bày sẵn mấy món ăn.

Ôn Đồng vừa nhìn thấy cô thì vội vàng vẫy tay: “Bên này, bên này!”

Nguyên Dao không để ý tới ánh mắt soi xét của người khác, cô đi tới chỗ Ôn Đồng và ngồi xuống.

Ôn Đồng rót cho cô một cốc nước: “Sao muộn thế? Lại bị giục deadline à?”

Tuy Ôn Đồng và cô là bạn cùng bàn cấp 3, nhưng vì quan hệ tốt nên sau khi vào đại học vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, hai người tương đối hiểu ý nhau.

Nguyên Dao bất đắc dĩ gật đầu, sau đó cầm lấy ly nước uống một ngụm.

Ôn Đồng nhìn sắc mặt của cô, khẽ cau mày: “Gấp đến mấy cũng không thể để bản thân thành ra như vậy chứ? Cậu nhìn xem sắc mặt của cậu bây giờ tệ đến mức nào kìa.”

Nghe vậy, Nguyên Dao sờ lên mặt mình, thản nhiên nói: “Chắc là do không trang điểm á.”

Ôn Đồng thấy có lý nên không nói thêm gì nữa.

Lúc này, một người đàn ông bên cạnh cười hỏi: “Nguyên Dao, bây giờ cậu đang làm công việc gì vậy? Cậu có vẻ bận rộn quá!”

Nguyên Dao ngơ ngác nhìn cậu ấy.

Ôn Đồng chọc chọc vào cánh tay cô, sau đó thì thầm nhắc cô: “Đây là lớp trưởng.”

À, lớp trưởng.

Chính là người tổ chức buổi họp lớp hôm nay.

Nguyên Dao vội vàng cười nói: “Tớ làm họa sĩ minh họa.”

“Họa sĩ minh họa?”

Một cô gái khác ở bên cạnh đột nhiên hào hứng nói: “Tớ nhớ trước đây cậu rất thích vẽ, có thể cho chúng tớ xem những tác phẩm hiện tại của cậu được không?’

Nguyên Dao gật đầu: “Được!”

Cô lấy điện thoại ra, ngẫu nhiên mở vài tác phẩm đã xuất bản của mình rồi đưa cho cô gái đó.

Cô ấy xem qua sau đó đưa cho một số bạn học khác cũng quan tâm xem.

Họ lập tức thốt lên âm thanh cảm thán.

“Wow, bức tranh đẹp quá.”

Nguyên Dao đang định nói mọi người quá khen rồi thì có một cô gái vẫn luôn im lặng dò xét Nguyên Dao đột nhiên nói: “Làm họa sĩ minh họa một tháng có thể kiếm được bao nhiêu?”