Chương 19

Lúc nhìn thấy mu bàn tay mưng mủ sắp nứt vỡ của ông thì trái tim An An hệt như bị bóp chặt vậy, cậu khóc đến nỗi co quắp cả sống lưng.

Vừa hay lúc này có tiếng mở cửa nho nhỏ vang lên từ bên ngoài, Phạm Xuân Hương xách một cái túi lớn bước vào, bà cũng đang đổ mồ hôi ngay giữa trời đông vì cơn mệt mỏi rã rời.

Lúc này Lý Đạt Thao cứ như đã nhìn thấy được cứu tinh vậy, ông kéo khóa áo bông lên bọc một nửa người An An vào bên trong rồi chạy vọt ra ngoài.

Phạm Xuân Hương thấy ông vội vã như vậy thì còn ngỡ là có chuyện gì quan trọng, bà tiện tay vứt cái túi sang một bên rồi bước đến tiếp đón.

Thấy An An khóc trông đáng thương thế kia, bà đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ của cậu trước, sau khi chắc chắn không bị sốt bà mởi thở phào nhẹ nhõm, dặn dò Lý Đạt Thao một lúc rồi về phòng.

Phạm Xuân Hương dỗ con khéo hơn Lý Đạt Thao rất nhiều, An An cũng ngoan ngoãn ở yên trong lòng bà một chốc rồi khai báo nguyên nhân ra.

"Cha, đau đau."

Cậu chỉ tay vào Lý Đạt Thao, hai người lớn trong nhà cũng nhìn theo hướng chỉ của cậu.

Sáng sớm ngày đông mà phải đi quét đường, thi thoảng còn nhặt vài mảnh bìa các tông, bàn tay dính nước còn bị gió thổi qua nên bị nứt da là chuyện thường năm nào cũng có, Lý Đạt Thao đã quen từ lâu lắm rồi.

Khi trước ông không chịu bế An An là vì có ai đó đã nói rằng, bệnh này có thể lây nhiễm.

Ông không hiểu biết nhiều nên ai nói cũng tin, rất sợ đứa trẻ nhà mình sẽ bị như mình vậy.

Không dám bế, không dám cả dắt tay mà chỉ có thể đứng bên cạnh giương mắt nhìn con.

Với gia đình bọn họ, những chuyện như thế này vốn đã tập mãi thành quen.

Nhưng khi thấy An An đau lòng khóc thảm thiết thế, bàn tay ông chẳng cảm thấy có cảm giác gì mà những dòng nước mắt kia từng giọt từng giọt đều như đnag đập vào trái tim của Lý Đạt Thao.

Lý Đạt Thao huơ tay huơ chân với An An rằng ông không thấy đau gì hết, nhưng An An không hiểu, mãi đến khi khóc mệt rồi thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã nhăn nhíu lại một chỗ.

Chờ dỗ dành An An xong xuôi, buổi chiều Lý Đạt Thao đi đến tiệm mua vài viên kẹo để bồi thường cho cậu.

Điều kiện gia đình nhà bọn họ rất bình thường nhưng chưa từng có suy nghĩ sẽ bạc đãi đứa trẻ nhà mình bao giờ.

Thông thường An An rất thích các món quà vặt nhưng lần này cậu đã kháng cự vô cùng cương quyết, quay đầu sang một bên rồi nói với Phạm Xuân Hương:

"Cha, mua thuốc thuốc."

Cậu rất thông minh, biết bị thương thì cần phải xức thuốc.

Hơn nữa An An còn tính toán rằng nếu như mình không ăn quà vặt thì sẽ tiết kiệm được tiền mua thuốc cho cha rồi, tay của cha sẽ lành lại mau thôi.