Chương 10

Ăn sáng xong, Lan Khâm liền cùng Dương Kiện đi dạo xung quanh thôn để tìm hiểu thêm về chuyện hiến tế quỷ thần.

Nhưng vào lúc này bọn họ phát hiện ra, tất cả thôn dân đều tỏ thái độ tránh nói chuyện về hiến tế quỷ thần. Thậm chí khi Dương Kiện hỏi nhiều thêm một tí, những thôn dân đó còn bày ra biểu tình cảnh giác, hung ác cảnh cáo nếu còn tùy tiện hỏi thăm về chuyện hiến tế quỷ thần thì sẽ đem anh ta đuổi ra khỏi thôn.

Để tránh bị đuổi ra ngoài, Dương Kiện có lẽ phải từ bỏ thông tin chi tiết về hiến tế quỷ thần từ trong miệng thôn dân.

Bởi vì các thôn dân có lòng cảnh giác mà không phối hợp, qua một buổi sáng hai người vẫn chưa có được bất kì tiến triển gì về công việc.

Khi tới giờ ăn trưa, Dương Kiện xoa cái bụng đói đang kêu vang, quyết định đi về trước để ăn trưa.

"Không tích cực ăn cơm, đầu óc sẽ có vấn đề."

Dương Kiện nói như vậy, đối với công việc không có tiến triển nào lại không thấy khẩn trương mà còn bắt đầu phỏng đoán bữa trưa ăn gì.

Lan Khâm xem như hiểu rõ vì sao Dương Kiện chỉ mang theo một người là cậu khi đi công tác, hiển nhiên là những người khác trong công ty không đối phó được với thái độ làm việc tiêu cực của Dương Kiện, vì thế liền sắp xếp một người đam mê làm việc cuồng sự nghiệp đi theo cùng.

Ít nhất có thể bảo đảm chuyến đi công tác này không phải là vô ích.

Trên đường trở về nhà, bọn họ còn đi ngang qua cái con sông kia, Dương Kiện thấy con sông liền cảm thán trong sông này cá chắc chắn cũng rất ngon.

"Tối hôm qua chúng ta ăn là thịt lợn rừng, hôm nay hoặc ngày mai chắc là cũng được ăn đến cá ha? Nước sông này trong xanh như vậy...... Tuy rằng không nhìn thấy đáy, nhưng vẫn rất trong, đây cũng là chuyện tốt, nước sâu nghĩa là có nhiều loài cá với lại cá cũng càng tươi ngon hơn."

Dương Kiện ngồi xổm bên bờ sông quan sát, dường như còn muốn xuống sông bắt cá.

Ánh mắt Lan Khâm từ mặt sông làm người xem choáng váng kia dời đi, sau đó dừng trên tấm lưng Dương Kiện đang ngồi xổm, cậu cảm thấy dựa vào thân hình to lớn như vậy của Dương Kiện xuống sông bắt cá thật sự là có hơi nguy hiểm.

Dương Kiện hiển nhiên cũng tự hiểu lấy mình, anh nhìn bằng ánh mắt thèm thuồng hồi lâu, cuối cùng vẫn là tiếc nuối đứng dậy quay đầu đi về.

"Nhìn lâu như vậy rồi mà không có thấy cá, sông này rất có thể là không có cá nên những thôn dân kia mới chưa từng tới đây bắt cá, vì thế chúng ta mới không có cá để ăn."

Lan Khâm: "......"

Người này thế nhưng còn đang suy nghĩ ăn cá, Lan Khâm chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Khi Lan Khâm chuẩn bị rời đi với Dương Kiện, thì tự dưng nhìn thấy một con cá to lớn từ trong sông nhảy lên, Lan Khâm theo bản năng muốn gọi Dương Kiện, lại trong nháy mắt cậu thấy con cá kia nhảy vào lại trong sông lần nữa, vẫy đuôi một cái liền biến mất dưới dòng sông mênh mang.

Lúc này Lan Khâm thôi không định gọi Dương Kiện, trong lòng thầm nghĩ sông thật sự có cá chỉ là mặt sông này rộng nước lại thật sâu, trong thôn Thạch Lĩnh cũng không nhìn thấy thuyền gỗ và bè trúc, đại khái thôn dân nơi này chắc là cũng không có đến đây bắt cá.

Kỳ thật đối với cái gọi là hiến tế quỷ thần, trong lòng Lan Khâm cũng có suy nghĩ của chính mình, ở thôn Thạch Lĩnh này, nơi thích hợp để tiến hành lễ hiến tế quy mô lớn cũng chỉ có duy nhất từ đường trong thôn cùng với bên bờ sông này.