Chương 13

Dương Kiện lải nhải, còn xoa cái bụng ăn đến tròn vo của chính mình.

Lan Khâm cũng nhìn những người lạ kia vài lần, thời gian đình trệ còn muốn lâu hơn so với Dương Kiện.

Tần Tử Uy là người đầu tiên phát hiện tầm mắt của Lan Khâm, hắn cau mày nhìn qua, sau đó hắn sững sờ ngay tại chỗ khi va chạm với ánh mắt của Lan Khâm.

Hứa Dịch rất nhạy bén với phản ứng của bạn trai, y thấy được ánh mắt của bạn trai chếch đi thì cũng tò mò nhìn qua theo, sau đó ánh mắt của y cũng dán lên trên người Lan Khâm.

Không phải vì cái gì, mà là bởi vì thanh niên này thật sự lớn lên quá mức bắt mắt, cho dù cậu có đứng bên trong một đám người thì cũng tuyệt đối là hạc trong bầy gà.

Tần Tử Uy vẫn luôn cảm thấy bạn trai Hứa Dịch của mình cũng là một người đẹp mà khi nhìn qua thì sẽ không quên dược, nhưng khi nhìn thấy Lan Khâm hắn mới hiểu thế nào là đẹp như ngọc.

Hứa Dịch đồng dạng cũng hiểu rõ cái gì gọi là nhất nhãn vạn năm, còn đột nhiên hiểu ra vì sao thời cổ lại có ghi chép lịch sử về bệnh tương tư.

Tần Tử Uy và Hứa Dịch dừng lại không đi, Trần Tiêu và Giang Dạng đi theo hai người cũng nhìn qua theo, sau đó liền trực tiếp có bốn người bị đóng băng.

Hai nam thôn dân đi tuốt đằng trước rất bất mãn vì những người ngoài này không đuổi kịp, khi quay đầu muốn mắng chửi thì cũng phát hiện Lan Khâm xuất hiện.

Thôn dân ngay lập tức liền ngậm miệng lại không nói gì, bọn họ có điểm kiêng kị cái người ngoài có giá trị nhan sắc cao này, không chỉ bởi vì hai đứa con của trưởng thôn đều thích cậu mà còn là vì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì người ngoài này rất nhanh liền sẽ bị hiến tế làm tân nương của quỷ thần.

Đối với tân nương của quỷ thần, người trong thôn giống nhau đều sẽ đối xử nhã nhặn, chưa bao giờ làm khó dễ, thậm chí còn sẽ cho vài phần mặt mũi.

Bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chăm chú, Lan Khâm không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ thu hồi lại ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn về phía Tần Tử Uy và Hứa Dịch, cũng thích ứng với bảng thân phận màu vàng lấp lánh trên đỉnh đầu của hai người họ.

Nhưng Lan Khâm vẫn hơi không hiểu vì sao nhiệm vụ của thế giới trước không xuất hiện tình huống như vậy, mà hiện tại lại có bảng thân phận "vai chính công Tần Tử Uy" và "vai chính thụ Hứa Dịch"?

Lan Khâm gần như choáng váng trước tồn tại quá mức lấp lánh kim quang này.

Tuy nhiên cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất có thể cho cậu biết vai chính đã lên sân khấu thì cốt truyện ở thế giới nhiệm vụ này cũng đã bắt đầu.

Lan Khâm mặc dù không rõ nhiệm vụ ở thế giới này sẽ có cốt truyện thế nào, nhưng cũng biết một chuyện, đó chính là làm người qua đường Giáp thì không nên có bất cứ quan hệ gì với vai chính của thế giới.

Cho nên cậu vì sao lại còn sống? Lại còn gặp phải hai vị vai chính?

Bởi vì còn có hai thôn dân như hổ rình mồi bên cạnh, hai nhóm người cũng không có giao tiếp gì với nhau mà trực tiếp chia ra đi ra cửa thôn.

Dương Kiện vẫn chưa từ bỏ ý định ăn cá, mặc dù tiến triển công việc không thuận lợi nhưng thái độ của Dương Kiện vẫn rất tốt, nếu không phải hỏi thôn dân biết được trong thôn không có đồ câu cá sợ là hiện tại anh ta đã nhàn nhã ra bờ sông câu cá.

Đối với việc này Dương Kiện nói, "Vốn dĩ chúng ta đến đây chính là tạo ra một số truyền thuyết thần bí hoặc một số câu chuyện kì lạ mà người đọc không biết tới, nhưng bây giờ thôn dân thôn Thạch Lĩnh không phối hợp như vậy chúng ta chỉ còn cách tự do phát huy. Chờ ngày mai nếu vẫn không có tiến triển gì thì phải xem đến năng lực của Lan Khâm cậu và cả sức tưởng tượng phong phú của anh đây thì lần đi công tác này có thể thành công mỹ mãn được rồi."

Lan Khâm: "......"

Quả nhiên không hổ là lão thâm niên, thật sự là đem chuyến công tác du lịch này hoàn thành xuất sắc trên từng hành động.

Lan Khâm thật sự rất để ý đến việc gặp được hai vị vai chính kia, cũng không nói hành vi của Dương Kiện là sai.

Hơn nữa theo như lời nói của Dương Kiện thì một người làm công phải luôn luôn nghĩ về việc nỗ lực làm việc cho ông chủ của mình đó mới là có vấn đề.

Dương Kiện thấy Lan Khâm không có như trước hối thúc anh ta làm việc mà vui vẻ đi dạo khắp nơi trong thôn như vậy liền mừng thầm trong lòng.

Xem ra Lan Khâm đã thông suốt chắc cũng bắt đầu cảm thấy thái độ làm việc như vậy mới là đúng đắn nhất rồi.

Dương Kiện rất hài lòng.

Vì thế anh ta lại ra ngồi ở bờ sông, ngẩn người nhìn dòng sông.

Lan Khâm chắc chắn người này rất nghiện câu cá.

Nhưng rất đáng tiếc thôn Thạch Lĩnh lại không có đồ câu cá, với lại các thôn dân cũng không bắt cá để ăn.