Chương 14

Khi Dương Kiện đang si mê với việc tìm kiếm cá trên sông thì Lan Khâm lại xách cameras cẩn trọng quay chụp khắp nơi trong thôn chuẩn bị tốt các loại tư liệu sống cho công việc sau này.

Mà khi Lan Khâm càng đi càng xa thì cậu đột nhiên nhìn thấy một con chim lớn màu trắng bay xuống từ trên núi.

Đầu tiên Lan Khâm nhớ đến hoàng oanh nhỏ đậu ở cửa sổ sáng nay, nhưng khi nhìn chăm chú con chim kia một hồi lâu cậu có hơi ngập ngừng lẩm bẩm "Bạch khổng tước?"

Thôn Thạch Lĩnh thế mà còn có khổng tước màu trắng sao?

Lan Khâm trong lòng hoài nghi, nguyên bản tò mò đi về phía bạch khổng tước liền dừng lại, tuy nhiên căn cứ vào thói quen nghề nghiệp của mình cậu vẫn chụp vài bức ảnh của bạch khổng tước có mỹ mạo phi phàm kia.

Bạch khổng tước dường như cũng quen thuộc với con người, căn bản không sợ hãi con người đến gần ngược lại còn thư thái bước đi và đong đưa cái đuôi dài tuyệt đẹp, sau đó đột nhiên xòe đuôi ra hướng về phía Lan Khâm liên tục run run không ngừng.

Lan Khâm vốn dĩ cảm thấy bạch khổng tước này đẹp và ưu nhã là bởi vì nó vẫn luôn quay xung quanh cậu, còn liên tiếp xòe đuôi, vừa run lông đuôi vừa phát ra tiếng kêu như thổi kèn.

Lan Khâm tuy rằng không biết nhiều về khổng tước, nhưng cũng hiểu biết một chút về tập tính của khổng tước, tỷ như chỉ có khổng tước đực mới xòe đuôi, tỷ như khổng tước đực xòe đuôi thì đều là đang cầu bạn tình.

Bạch khổng tước này đúng thật là rất xinh đẹp, toàn thân trắng tinh không tì vết, lông chim không tạp chất, đôi mắt còn hơi có màu đỏ nhàn nhạt, khi xòe đuôi giống như là một vị thiếu nữ xinh đẹp đang mặc váy cưới tuyết trắng-- tuy rằng Lan Khâm rất rõ ràng đây là một con bạch khổng tước đực, nhưng cậu vẫn cảm thấy so sánh này rất thích hợp.

Bởi vì bạch khổng tước rất xinh đẹp, hơn nữa bạch khổng tước xòe đuôi càng đẹp hơn gấp bội, Lan Khâm liền giơ lên cameras hướng về phía bạch khổng tước xòe đuôi chụp ảnh liên tục.

Lan Khâm vì có thể chụp đến bộ dáng hoàn mỹ nhất của bạch khổng tước mà nửa ngồi xổm để chụp.

Trầm mê với chụp ảnh Lan Khâm cũng không phát hiện khoảng cách của mình và bạch khổng tước càng ngày càng gần, thậm chí chỉ cần cậu vươn bàn tay ra, hoặc là bạch khổng tước nhô đầu ra là bọn họ liền có thể trực tiếp chạm vào nhau.

Vào lúc Lan Khâm đùa nghịch cameras, và khi bạch khổng tước xinh đẹp kia muốn thử thăm dò đem đầu duỗi lại đây thì một tiếng kêu vui sướиɠ đã trực tiếp làm một người một chim giật mình.

Lan Khâm còn chưa kịp quay đầu xem là ai đang kêu cậu, bạch khổng tước giống như bị hoảng sợ giương cánh bay đi nháy mắt đã biến mất sau núi rừng rậm rạp.

Lan Khâm nhìn bạch khổng tước nhanh chóng bay đi, tấm lưng kia dường như có một cảm giác chạy trối chết, chắc là ảo giác của cậu đi. Bởi vì bộ dáng của bạch khổng tước không có nửa điểm chật vật mà còn phi thường tao nhã.

Nhưng mà khổng tước có thể bay nhanh đến như vậy sao?

Lan Khâm suy nghĩ trong lòng.

Đi tìm Lan Khâm không phải người nào khác, chính là hai anh em Trần Hộ Kim và Trần Hộ Ngân. Bởi vì có người ngoài mới đến, trưởng thôn phải vội vàng mang theo người đi "săn thú", sau đó mới có thể cho thôn dân toàn thôn có thịt để ăn.

Chuyện giống như vậy, trưởng thôn luôn không cho hai anh em Trần Hộ Kim tham gia vào, đều gọi hai anh em trở về ăn cơm sau khi "săn thú" thành công.

Trần Hộ Kim và Trần Hộ Ngân đều hiểu rõ cha mình sẽ mang theo thôn dân làm việc gì, nhưng chỉ cần chuyện đáng sợ máu me như vậy không xảy ra trước mặt bọn họ, thì bọn sẽ sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không có việc gì xảy ra.

Mà bây giờ bọn họ đến đây tìm Lan Khâm, cũng là vì phòng ngừa Lan Khâm phát hiện trận "săn thú" bạo lực này mà bị liên lụy đến.

Tuy rằng bọn họ đều rõ ràng một việc, đó là Lan Khâm là người ngoài có bộ dạng xinh đẹp nhất từ trước đến nay, cậu có khả năng làm tân nương của quỷ thần nhất, sau khi tham dự hiến tế quỷ thần rồi cũng sẽ bị chìm vào trong sông Bách Quỷ.