Chương 17

Hiển nhiên chính là bốn người lạ hôm nay mới đi vào thôn Thạch Lĩnh kia.

Thôn Thạch Lĩnh có ba trăm người, máu thịt của bốn người căn bản không đủ chia, mặc dù thân là một trưởng thôn cũng chỉ được chia đến ba khối thịt cỡ bàn tay, kèm theo một chén đầy máu tươi.

Xác sống đều cực kỳ yêu thích và thèm muốn đối với máu thịt của người sống, bọn họ cảm thấy thích Lan Khâm đại khái cũng có một nửa lí do là bởi vì thiên tính không thể khống chế này.

Nhưng kỳ quái chính là, bọn họ cũng không muốn ăn sống Lan Khâm, ngược lại còn muốn bảo vệ Lan Khâm thật tốt.

"Còn không mau ăn cơm? Cẩn thận máu thịt của các ngươi rớt xuống, trực tiếp dọa chết tên Lan Khâm kia."

Giọng điệu nói chuyện của trưởng thôn không tốt, hiển nhiên là rất không vui đối với hai đứa con đều thích tên người ngoài có bộ dạng xuất chúng kia.

Trần Hộ Ngân nhìn máu thịt chứa đầy trong cái chén cổ xưa kia, khi không tự chủ được nuốt nước miếng cũng khó tránh khỏi có một loại cảm giác tự ghét bỏ mình -- lúc này cô cảm thấy sâu sắc rằng mình không xứng với Lan Khâm, một quái vật giống cô, đến thôn Thạch Lĩnh còn không thể rời đi, mơ màng sống rất nhiều năm lại chưa từng đi qua nơi nào.

Ánh mắt Trần Hộ Kim khi nhìn khối thịt mau me kia cũng mang theo một chút sợ hãi, đồng thời còn có một chút khát khao, lần ăn cơm cuối cùng là vào mấy tháng trước, bây giờ lại gần tới lễ hiến tế quỷ thần, người trong thôn càng khát khao với máu thịt hơn.

Tuy rằng không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người ngoài đến, nhưng mấy người ngoài ở trong thôn cũng chỉ có nhiêu đó người, chắc người duy nhất sẽ không bị thôn dân xuống tay chỉ có Lan Khâm người có khả năng trở thành tân nương của quỷ thần nhất, máu thịt được chia cũng không thể bị lãng phí nếu không ăn cơm kịp lúc bọn họ sẽ hoàn toàn biến thành một cái xác không hồn mất đi lý trí.

Rồi thảm họa thực sự sẽ đến.

Hơn nữa thôn Thạch Lĩnh đối xử với thôn dân bị mất đi lý trí đều là trực tiếp ném xuống sông Bách Quỷ, nơi đó sẽ là chỗ mai táng cho những thôn dân điên rồ nhất.

Trưởng thôn không có khả năng để cho một đôi trai gái của mình rơi vào kết cục như vậy, vì vậy chuyện ăn cơm định kỳ này là rất bình thường.

Chuyện ông không nghĩ tới được chinh là, lúc này đây con của ông thế mà lại không muốn ăn cơm.

Suy nghĩ của trưởng thôn không khỏi quay về hơn hai trăm năm trước, khi đó ông còn chưa phải là trưởng thôn, đồng thời cũng yêu một thiếu nữ bất hạnh xông vào thôn Thạch Lĩnh. Sau đó thiếu nữ kia trở thành thê tử của ông và cũng trở thành mẹ ruột của hai đứa nhỏ....

Chỉ là tất cả điều này đều là ông ép buộc cô, dùng vị hôn phu của cô để bắt cô khuất phục mình....

Trưởng thôn biết mình chính là một người có phẩm hạnh ti tiện, ông lúc ấy làm ra chuyện như vậy là nêu danh vì tình yêu, nhưng chuyện sau đó đã chứng minh rằng ông đã làm sai, ông tuyệt đối sẽ không cho phép con của mình đi vào vết xe đỗ của ông.

Cho nên tên Lan Khâm kia cần phải chết!

--

Lúc này Lan Khâm đi về nơi dừng chân một mình cũng không biết trưởng thôn đã nổi lên sát ý, nhưng mà nếu cậu biết thì cũng sẽ không hoảng sợ.

Dù sao số mệnh người qua đường Giáp là chết sớm, chưa chết sớm thì mới có vấn đề.

Lan Khâm cho rằng Dương Kiện còn ngồi xổm ở bờ sông xem có cá lớn hay không, kết quả khi bước vào phòng đã nhìn thấy Dương Kiện ngồi trên giường gỗ đưa lưng về phía cậu, cả người còn ướt như chuột lột.

Trong căn phòng trống rỗng có một người ướt dầm dề đang quay lưng lại ngồi trên giường, nước còn nhỏ xuống từng giọt tí tách, nhìn thế nào cũng thấy hơi đáng sợ.

Chỉ là Lan Khâm lại không có cảm giác sợ hãi, mà trực tiếp đi về phía trước, vỗ vai Dương Kiện dò hỏi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.

Dương Kiện thân thể cứng đờ chậm rãi quay đầu, Lan Khâm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt để có thể nhìn thấy trường hợp đáng sợ đẫm máu nào đó.

Nhưng điều khiến cho cậu kinh ngạc chính là, Dương Kiện rất bình thường, chẳng qua biểu tình của anh ta lại hơi dại ra, ánh mắt chết lặng vì kinh hách quá độ.

Đây là ở bờ sông gặp phải chuyện gì đáng sợ sao?

Lan Khâm khẽ nhíu mày, trong lòng nghĩ như vậy.

Đối mặt với sự dò hỏi quan tâm đến từ Lan Khâm, Dương Kiện bị dọa đến mức môi tái nhợt rung động vài cái, nhưng vẫn không có nói ra nguyên do, bởi vì toàn tâm trí anh ta còn đắm chìm ở cảnh tượng khủng bố trên bờ sông, đến bây giờ còn sợ hãi đến không kịp phản ứng.

Lan Khâm không ép Dương Kiện, mà từ ba lô của Dương Kiện lấy ra một bộ đồ sạch sẽ, bảo Dương Kiện nhanh chóng thay quần áo ướt để tránh bị cảm.

Nghe được lời nói của Lan Khâm, toàn thân Dương Kiện lại run lên, căn bản không thèm quan tâm đến tình trạng cơ thể của mình, mà đột nhiên bắt lấy tay Lan Khâm giọng nói run rẫy dữ dội.

"Lan, Lan Khâm! Chúng ta...... Chúng ta cần phải mau rời đi! Nhanh chóng rời khỏi nơi này...... Chúng ta cần phải mau chóng rời khỏi nơi này! Nếu không...... Nếu không sẽ chết, chúng ta đều sẽ chết!"