Chương 19

Nhưng cuối cùng vẫn bị những thôn dân đáng sợ đó đuổi theo được, Trần Tiêu muốn xin tha, Giang Dạng thì đã biết bọn thôn dân này là một đám người điên, căn bản không nghĩ đến chuyện đàm phán, mà quan sát bốn phía muốn tìm ra một kẽ hở để trốn thoát vòng vây.

Hơn chục thôn dân cao lớn vạm vỡ bao vây hai "con mồi", ước lượng công cụ đang cầm trong tay, ánh mắt tràn ngập ác ý và điên rồ không ngừng đảo quanh hai người, dường như đang tự hỏi nên xuống tay chỗ nào sẽ thích hợp hơn.

"Cầu xin các người! Chúng tôi cũng không có làm cái gì sai, buông tha chúng tôi đi......" Trần Tiêu khóc lóc thảm thiết nói, thậm chí còn muốn quỳ xuống lạy thôn dân, "Chúng tôi sẽ đi ngay lập tức, tuyệt đối sẽ không quấy rầy các người! Là chúng tôi không đúng, đã tùy tiện tiến vào thôn này."

Trần Tiêu xin tha cũng không có được sự thương hại của các thôn dân, đợi đến khi trưởng thôn từ phía sau đi đến, ánh mắt ông ta dừng trên hai người ngoài đang vô cùng chật vật, cái gì đều chưa nói đã trực tiếp dùng ánh mắt ra hiệu cho thôn dân động thủ đi.

Thôn dân được sự cho phép của trưởng thôn tức khắc lao đến như một bầy ong, mỗi người cầm trên tay công cụ chết người và tấn công hai người ngoài một cách tàn nhẫn.

Dương Kiện cũng không cận thị, cho nên có thể nhìn chuyện đang xảy ra ở bờ sông không xa kia một cách rõ ràng, khi Dương Kiện nhìn thấy cảnh tượng như vậy chỉ hận mình không thể bị cận hơn một ngàn độ.

Sau khi các thôn dân điên cuồng dùng công cụ gϊếŧ chết Trần Tiêu và Giang Dạng xong thì bắt đầu hoan hô kêu to, phảng phất thật sự đã lên núi săn thú thành công sau đó mang theo con mồi thắng lợi trở về.

Trưởng thôn híp mắt nhìn hai người trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, trưởng thôn nhíu mày khi nhìn đến những máu tươi bị lãng phí đó.

"Mau chóng kéo bọn họ trở về chia cho mọi người, hai ngày này là thời gian hiến tế quỷ thần, không thể làm chậm trễ đại sự được."

Không ai dám trái lời trưởng thôn vì thế vài người giống như khiêng lợn rừng mà khiêng hai cái xác đi rồi.

Dương Kiện rõ ràng đã nhìn thấy những thôn dân phụ trách khiêng xác vui vẻ ra mặt, phảng phất giống như đi ăn tết vậy, mà điều làm Dương Kiện sợ tới mức tay chân nhũn ra chính là, có hai thôn dân cư nhiên trên đường đi trực tiếp vói tay cắm vào hốc mắt của cái xác, thủ pháp thành thạo dứt khoát lưu loát đào cả tròng mắt ra, sau đó ném vào trong miệng "nhóp nhép" một tiếng đã nhai nát tròng mắt nuốt xuống.

Thị lực ưu việt cho Dương Kiện có thể nhìn rõ ràng cảnh tượng đáng sợ nhai tròng mắt con người kia, điều này làm cả người anh ta run rẫy, nếu không phải còn một chút lý trí, anh ta đã trực tiếp nhũn tay rã chân chìm xuống dưới sông.

Không biết đợi bao lâu, bờ sông đã hoàn toàn không thấy những bóng dáng của thôn dân, Dương Kiện không biết chính mình đã ngâm ở nước sông bao lâu, chờ khi anh ta chật vật bò lên bờ, anh ta còn cảm thấy những chuyện xảy ra trước đó đều là ảo giác.

Nhưng sau khi anh ta lên bờ nhìn thấy vết máu còn chưa khô, thì biết rằng chuyện vừa rồi không phải là ảo giác.

Đầu óc Dương Kiện như bị một cái búa lớn đập mạnh, đau đớn không thể chịu được, anh ta cái gì đều không nghĩ được, lúc này Dương Kiện chỉ có một suy nghĩ đó là phải nhanh chóng tìm được Lan Khâm sau đó lập lức rời khỏi thôn Thạch Lĩnh đáng sợ này!

"Lan Khâm...... Ta muốn đi tìm Lan Khâm! Lan Khâm còn không biết chuyện này......"

Dương Kiện sợ hãi đến nói năng lộn xộn, anh ta không biết Lan Khâm bây giờ đang ở đâu, nhưng Lan Khâm nhất định sẽ về nhà, cho nên Dương Kiện nhanh chóng chạy về chỗ dừng chân.

Tuy rằng cầu gỗ rời khỏi thôn đã ở ngay bên cạnh, anh ta còn sợ hãi nửa đường sẽ gặp phải những thôn dân đáng sợ đó, nhưng cảm xúc lo lắng cho an nguy của Lan Khâm làm Dương Kiện không cách nào có thể rời đi một mình được.

Giọng Dương Kiện run rẩy nói xong chuyện khủng bố mà mình đã nhìn thấy, nhìn thấy bộ dáng trầm tư của Lan Khâm, anh ta còn lo lắng trái tim non nớt và nhân hậu của Lan Khâm sẽ không tin rằng thôn dân thôn Thạch Lĩnh này sẽ tàn nhẫn như thế, anh ta nhanh chóng giữ chặt tay Lan Khâm nói anh ta chắc chắn không có nhìn lầm.

"Bờ sông, bên cạnh cây cầu gỗ còn có vết máu, đây là chứng cứ! Ta dẫn cậu đi xem......"

Dương Kiện sốt ruột nói, vừa định lôi kéo Lan Khâm đi xem chứng cứ.

Lan Khâm cản Dương Kiện lại, đầu tiên trấn an cảm xúc kích động của Dương Kiện sau đó lại nói thêm, "Tôi cũng không phải không tin anh, chỉ là nếu thật sự phải rời đi, chúng ta phải thu dọn hành lý cho tốt trước đã. Việc này tôi sẽ tự mình làm, anh trước hết đi thay quần áo ướt ra đã."

Dương Kiện cảm động trước quyết định chu đáo của Lan Khâm, đồng thời sự sợ hãi và khẩn trương trong lòng cũng đã biến mất rất nhiều.

"Đúng đúng đúng, đều nghe cậu, đều nghe theo Lan Khâm cậu."

Dương Kiện nói như vậy, nhanh chóng vào phòng tắm thay quần áo ướt ra, chờ khi anh ta ra ngoài thì đã nhìn thấy hành lý của hai người đã được Lan Khâm thu dọn tốt rồi.

Lan Khâm thấy Dương Kiện ra rồi, thì nhận bao nilon đựng quần áo ướt nhét vào ba lô của Dương Kiện sau đó mới đưa ba lô cho anh ta.

"Không cần quá sốt ruột, chúng ta lập tức sẽ rời khỏi thôn này, sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn."

Lan Khâm nói làm Dương Kiện cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đối với chuyện rời khỏi thôn Thạch Lĩnh này anh ta hoàn toàn không có ý kiến gì.

Cho dù công việc có quan trọng đến đâu, thì cũng không quan trọng bằng tính mạng của hai người bọn họ.

Nhớ lại phương thức gϊếŧ người như gϊếŧ gà của những thôn dân đó, Dương Kiện cảm thấy những thôn dân đó nói không chừng chính là đã từng làm nhiều lần rồi, người ngoài thôn chết ở trong thôn Thạch Lĩnh chắc sẽ không ít.

Nếu bọn họ không nhanh chóng rời đi, sợ là bọn họ cũng sẽ bỏ mạng tại đây!