Chương 3

May mà khi đó Lan Khâm đã có người yêu và cậu cũng kiên quyết từ chối, bằng không thì trong nhà Dương Kiện phải diễn ra một truyện "bi kịch" rồi.

Sự buồn chán và mệt mỏi khi trèo đèo lội suối rất nhanh trôi qua trong những lời lải nhãi liên tục không ngừng của Dương Kiện, khi Lan Khâm và Dương Kiện đã thành công đến thôn Thạch Lĩnh thần bí quỷ dị trong truyền thuyết thì trời cũng đã gần tối.

Khi Dương Kiện nhìn thấy thôn làng ẩn mình trong nhiều ngọn núi to lớn trên mặt liền hiện lên vẻ kích động không thôi "Cuối cùng cũng tới nơi rồi! Không thì đêm nay ta phải ngủ ở trong rừng hoang dã rồi còn phải ăn bánh quy khó nuốt đó! Lan Khâm à, lần này nhất định phải hoàn thành bài phỏng vấn thật tốt, chờ chúng ta có được tiền thưởng là có thể mua cho chị dâu của cậu cái túi sách mà cô ấy nhắc đến rất nhiều lần đó".

Tầm mắt Lan Khâm dán chặt trên cây cầu gỗ nối liền giữa hai ngọn núi lớn, bọn họ ở bên đây cầu còn thôn Thạch Lĩnh ở phía bên kia cầu, phía dưới là dòng sông lớn trong vắt chậm rãi chảy qua.

Đứng ở đầu cầu bên này du khách đang xem tình huống trong thôn, mà ở một đầu cầu khác, người trong thôn cũng đang đánh giá du khách đi đường xa đến đây.

Tuy rằng Dương Kiện có hơi cẩu thả trong công việc và sinh hoạt hằng ngày, nhưng thật ra tính cách của anh ta rất tinh tế. Lúc này mà anh ta cũng nhạy bén nhận ra được ánh mắt của người dân thôn Thạch Lĩnh nhìn bọn họ có chút quá phận, không giống như đang đánh giá người xa lạ mà càng giống như là đang đánh giá giá trị của một mặt hàng nào đó.

"Cẩn thận một chút."

Dương Kiện trước tiên nhắc nhở Lan Khâm sau đó mới bước lên cầu với một nụ cười tươi tắn, cũng lớn tiếng chào hỏi cùng với những thôn dân trông có vẻ kì quái kia.

Lan Khâm rũ đôi mắt xuống trông rất ngoan ngoãn xách lên cameras treo ở cổ đi theo đằng sau Dương Kiện, đồng thời không dấu vết bắt đầu chụp ảnh. Trừ cái này ra, trên người cậu còn mang theo bút ghi âm được sạc đầy pin, bút này phải luôn được bật mọi lúc để có thể ghi lại thông tin thực tế từ các cuộc trò chuyện.

Dương Kiện kỳ thật là một nam nhân có hơi béo, khuôn mặt đều đặn và thỉnh thoảng luôn nở một nụ cười tươi tắn, cơ bản chính là đại diện cho con người tốt bụng và thành thật. Với lại người bình thường không ai sẽ duỗi tay đánh người đang cười, cho nên vẫn là Dương Kiện phụ trách giao tiếp cùng người dân địa phương, còn Lan Khâm người yêu thích công việc, chịu trách nhiệm chụp ảnh và ghi lại tài liệu.

Đây là sự ăn ý mà hai người đã bồi dưỡng trong một năm.

Lan Khâm đã chụp được mấy tấm ảnh về những ngôi nhà, cầu gỗ và dòng sông của thôn Thạch Lĩnh một cách kỹ càng hơn.

Cậu cảm thấy dòng sông này có hơi kì lạ, nhìn như nước sông trong vắt nhưng lại rất khó để nhìn đến đáy sông.

Nếu nhìn chằm chằm vào mặt nước, còn sẽ có một cảm giác choáng váng.

Lan Khâm âm thầm ghi nhớ tình huống này trong lòng, động tác trong tay lại không ngừng cầm cameras chụp thêm mấy tấm.

Còn một vài bước khi Lan Khâm đi đến bên kia cầu gỗ, Dương Kiện đã bắt chuyện cùng trưởng thôn của thôn Thạch Lĩnh, thậm chí còn luôn miệng gọi " trưởng thôn đại ca ", làm như là bạn tốt nhiều năm không gặp của anh ta.

Lan Khâm hoài nghi nếu không phải trưởng thôn nhìn qua đã lớn tuổi cùng với gương mặt thờ ơ và ánh mắt không thân thiện thì Dương Kiện sợ là có thể trực tiếp lôi kéo ông ta kết bái làm anh em khác cha khác mẹ luôn rồi.

Khi Dương Kiện còn cùng trưởng thôn lôi kéo làm quen, Lan Khâm đã nhân cơ hội này quan sát tình huống của thôn Thạch Lĩnh.

Cậu phát hiện ngoại hình và tinh thần của người dân thôn Thạch Lĩnh đều rất kì quái, mặc kệ là nam hay nữ hầu hết đều để tóc dài như nhau, sau đó cuộn lại và quấn trong một cái khăn xếp bằng tấm vải sẫm màu.

Mà điều làm cậu cảm thấy kì quái nhất chính là vẻ mặt của bọn họ, tất cả đều vô cảm, đôi mắt thâm quầng u ám, ngay cả trẻ con đang chơi bùn ở ven đường cũng hoàn toàn vô hồn không có sức sống.

Người dân thôn Thạch Lĩnh đều mặc quần áo rất cổ xưa, khi họ nghe hay là nhìn thấy Lan Khâm và Dương Kiện qua cầu, đều ngẩng đầu nhìn lại với thần sắc uể oải, nhưng họ không nói lời nào, mà chỉ là nhìn chằm chằm vào bọn họ bằng cặp mắt bất động.

Không biết vì lí do gì mà Dương Kiện cảm giác có chút không thích hợp, đồng thời cũng có chút sởn tóc gáy, bởi vì hắn phát hiện ánh mắt những người dân thôn này giống như đều dán chặt ở trên mặt Lan Khâm mặc kệ nam nữ già trẻ đều là như vậy.

Tuy rằng Lan Khâm lớn lên thật sự rất đẹp, nhưng mấy người cũng không thể cứ nhìn mãi như vậy chớ!!!

Với lại ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người khác như vậy thật sự là dễ dàng làm người ta cảm thấy khó chịu.

Lỡ như dọa sợ Lan Khâm làm cậu chạy mất thì ai đến làm phỏng vấn và ghi chép bây giờ?

Dương Kiện lẩm bẩm trong lòng, thuận tiện còn có chút khẩn trương mà sờ sờ bùa hộ mệnh nằm trong túi trong của áo khoác, không cảm giác được bất kì tình huống dị thường nào. Lại nghĩ đến anh ta và Lan Khâm đều mặc qυầи ɭóŧ màu đỏ để trừ tà thì rất nhanh liền nhẹ nhõm hẳn lên.

Không có lý nào đều đã làm những việc này mà còn có thể gặp được ác quỷ.