Chương 4

Bây giờ Lan Khâm vẫn chưa biết mình đang mặc trên người một cái qυầи ɭóŧ màu đỏ, thậm chí ở trong ba lô còn chuẩn bị thêm hai bộ quần áo cũng phối hợp cùng qυầи ɭóŧ đỏ.

Đối với những cuộc phỏng vấn không báo trước như thế này Dương Kiện rất có khinh nghiệm, không mất nhiều thời gian anh ta đã thuyết phục được trưởng thôn đồng ý cho bọn họ ở lại trong thôn hai ngày và cùng hợp tác phỏng vấn với bọn họ.

"Chỉ là thôn Thạch Lĩnh chúng tôi có rất nhiều quy củ, nếu các người muốn thu được nhiều tài liệu, tốt nhất là không nên làm những việc không được cho phép càng không được đυ.ng vào những vật không nên đυ.ng."

Dương Kiện từ trong miệng trưởng thôn biết được thôn Thạch Lĩnh chỉ có một dòng họ, người dân nơi này đều họ Trần, ở đây có khoảng 300 hộ gia đình, cơ bản họ đều đặt tên dựa theo vàng, bạc, châu báu hoặc là bình an, hạnh phúc, v.v...., thế hệ của thôn trưởng lấy tên theo từ Thủ, vậy nên trưởng thôn có tên là Trần Thủ Phú.

Trưởng thôn Trần Thủ Phú là một ông lão hơi đen và gầy yếu nhưng trong khi trò chuyện cùng Dương Kiện, ông ta rất tự mãn đắc ý công khai rằng mình có thể tay không đánh chết một con lợn rừng.

Dương Kiện ngay lập tức khen ngợi sự dũng mãnh của trưởng thôn đại ca, với kỹ thuật vuốt mông ngựa cao siêu Dương Kiện đã thành công lấy được một chổ ở từ trưởng thôn rồi còn được cung cấp đủ một ngày ba bữa.

Lực chú ý của Lan Khâm đặt trên những ngôi nhà trong thôn, những ngôi nhà ở đây được xây lên bằng bùn đất và một ít gạch đá nhìn rất cổ kính và đơn sơ, nhưng lại có tính độc đáo riêng.

Ban đầu, trưởng thôn nhìn Lan Khâm với ánh mắt rất âm trầm kỳ quái, khi nhìn vào cameras trên tay ánh mắt của ông ta càng không không bình thường, nhưng dưới sự lôi kéo làm quen của Dương Kiện không ngờ cũng có thể được cho phép tùy ý đi lại trong thôn.

Chỉ là trong thôn quy củ có rất nhiều, không được xuống sông, không được đi vào từ đường, không được đột xuất rời thôn, không được lừa gạt người dân trong thôn...... Sự cho phép của trưởng thôn giống như có lệ.

Nhưng Lan Khâm và Dương Kiện lần đầu tiên đến đây cũng không có gì bất mãn, dù sao là một phóng viên họ giỏi nhất là nắm bắt thời điểm, phát huy khi cần thiết đến lúc đó có gì thì làm việc tùy theo hoàn cảnh là được.

Phụ trách đưa bọn họ tới chổ ở chính là con trai của trưởng thôn, gọi là Trần Hộ Kim, cậu ta còn có một người em gái tên Trần Hộ Ngân.

Người dân trẻ tuổi này rất nhiệt tình rộng rãi, nếu những cảm xúc này có thể truyền đi, sợ là toàn bộ sự nhiệt tình rộng rãi của người dân thôn Thạch Lĩnh đều tụ tập đến trên người cậu thanh niên Trần Hộ Kim này hết rồi.

Dọc theo đường đi khi trò chuyện cùng Trần Hộ Kim, Dương Kiện đã ngạc nhiên phát hiện, tầm mắt của Trần Hộ Kim thật ra vẫn luôn dừng lại trên người Lan Khâm đang đi bên cạnh, trong ánh mắt đó toát ra một vẻ say mê và yêu thích đối với cái đẹp.

Lan Khâm và Dương Kiện đều trở nên cảnh giác đối với người này, Dương Kiện là bởi vì ánh mắt say mê của Trần Hộ Kim, Lan Khâm thì bởi vì sự nhiệt tình quá mức của Trần Hộ Kim.

Trái ngược với những gương mặt lạnh lùng thờ ơ của người dân trong thôn, tên Trần Hộ Kim này hiển nhiên là cực kì không bình thường.

Trần Hộ Kim đưa bọn họ đến một ngôi nhà trong thôn, còn muốn giúp đỡ dọn dẹp trong nhà, nhưng vì căn nhà vẫn còn xem như sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa Dương Kiện kiên quyết cự tuyệt, hắn chỉ đành phải lưu luyến miễn cưỡng rời đi.

Thấy người đã rời đi, Dương Kiện mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem ba lô đặt lên cửa sổ bằng gỗ trò chuyện với Lan Khâm một chút rồi cầm cameras và máy ghi âm tới kiểm tra.

Dương Kiện phát lại lời trưởng thôn nói vừa rồi đảm bảo xem mình có bỏ sót gì không.

Còn Lan Khâm thì cầm bút và sổ ghi chú ghi lại một số tư liệu sống, ví dụ như miêu tả lại hoàn cảnh của thôn Thạch Lĩnh và cái nhìn về con người của người dân thôn Thạch Lĩnh.

Sau khi xác nhận là mọi thứ đã ổn thỏa, Dương Kiện bắt đầu phàn nàn cùng Lan Khâm là thôn này rất tà môn.

Tất nhiên, tất cả người dân trong thôn càng tà môn hơn.

"Người lớn vội vàng làm việc nông nặng nề, mệt cho nên không có sức sống thì cũng thôi đi như thế nào đến cả con nít chỉ biết ăn ngủ chơi bời cũng có bộ dạng sống chết như dị?? Không giống tôi lúc nhỏ leo lên nóc nhà lật ngói, lặn xuống sông bắt cá, không việc gì là tôi không làm, mẹ tôi đánh tôi hầu như là ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng."

"Cho nên thôn Thạch Lĩnh này chắc chắn có vấn đề, Lan Khâm à, chúng ta nhất định phải có được tư liệu để viết về việc này!"

Nhưng xét đến việc bọn họ cần những thứ tà môn như vậy cho nên giọng điệu của Dương Kiện vừa sợ hãi vừa hưng phấn.