Chương 5

Dương Kiện lải nhải rất nhiều với Lan Khâm cuối cùng kết luận lại là thôn Thạch Lĩnh này rất tà môn.

Lan Khâm cũng đang tự hỏi bối cảnh của thế giới nhiệm vụ này, trong thế giới nhiệm vụ này thường xuyên xảy ra các loại sự việc kì quái, bởi vì có sự kiểm soát của bộ môn chuyên nghiệp mới được khống chế và giải quyết nên không làm cho thế giới này thất thủ.

Cũng giống như một câu nói của ai đó "bạn cảm thấy năm tháng yên bình, chẳng qua là bởi vì có ai đó đang gòng gánh thay bạn mà thôi", đối với người bình thường mà nói, quỷ là một thứ không tồn tại về mặt vật chất hoặc là nói nó chỉ tồn tại trong ý thức, có người tin quỷ có thật, có người thì không.

Dương Kiện là tin tưởng, nếu không anh ta cũng sẽ không bỏ nhiều đồ vật trừ tà vào ba lô như vậy.

Lúc trước người qua đường Giáp không tin điều đó, nhưng bởi vì sự kiên trì của Dương Kiện, cậu cũng bất đắc dĩ bỏ vài thứ trừ tà vào trong ba lô.

Cùng với đủ loại đồ vật trừ tà, thứ đặc biệt nhất là cái qυầи ɭóŧ màu đỏ mà Lan Khâm đang mặc trên người.

Lúc này Lan Khâm cũng không biết mình đang mặc trên người cái qυầи ɭóŧ như vậy, khi hắn đang sửa sang lại ba lô, thì phát hiện những vật trừ tà đã chiếm hết một phần không gian của ba lô.

Tuy rằng thấy có hơi bất đắc dĩ, nhưng cậu cũng nhanh tay chọn một vài lá bùa bình an đặt vào túi áo trong của áo khoác.

Hành động này là để tránh Dương Kiện, nếu không bị anh ta phát hiện không mang theo mấy cái bảo bối này trên người thì có thể sẽ bị anh ta lải nhãi đến thủng cả màng nhỉ.

Lan Khâm rất nghi ngờ thế giới nhiệm vụ này có tồn tại ma quỷ, đặc biệt là trong trí nhớ đã từng gặp được rất nhiều sự kiện quỷ quái xảy ra, và khi nhìn thấy tin tức trên điện thoại và máy tính.

Đàn ông cặn bã có mới nới cũ, bội tình bạc nghĩa bị gϊếŧ, người tốt dành cả đời làm việc thiện cũng bị gϊếŧ. Ma quỷ trong tin tức của thế giới nhiệm vụ này đều thích gϊếŧ người bừa bãi.

Giống như Dương Kiện đã từng phàn nàn, có thể gặp được hay không, có thể bị ma quỷ gϊếŧ chết hay không, đơn thuần chính là đặc biệt xui xẻo, mà người xui xẻo thường xuyên bị uống nước mắc cổ thì càng dễ bị ma quỷ đeo bám.

"Người bình thường đều muốn đi làm kiếm tiền nuôi bản thân và gia đình lại bị những thứ như ma quỷ đe dọa đến tính mạng, đúng là muốn sống cũng rất khó! Lan Khâm à cậu nên giữ cho tốt những món bảo bối này nha, đây chính là thứ bảo vệ cậu trong những thời khắc quyết định đó! Bùa chú, gạo nếp, bùa bình an, máu chó mực, dây chuyền tỏi, gương đồng bát quái......"

" Anh đây đã góp nhặt thật lâu những món bảo bối trừ tà này, nếu không phải Lan Khâm cậu là học đệ kiêm bạn bè của anh, anh đây cũng sẽ không nguyện ý chia cho chú một phần đâu, dù sao ba người nhà của tôi cũng cần có những món bảo bối này đó....."

Lan Khâm một bên nhớ lại lời Dương Kiện nói, một bên sắp xếp lại ba lô, thì phát hiện bộc trong hai bộ quần áo là qυầи ɭóŧ đỏ.

Phản ứng đầu tiên của Lan Khâm là dùng bàn tay vừa mới rửa sạch sẽ cầm lên qυầи ɭóŧ đỏ kiểm tra một chút, trong một thế giới nhiệm vụ nguyên chủ có sở thích mặc đồ khác giới, thích nhất là mặc màu đỏ như vậy. Tóm lại là thật sự dày vò cho Lan Khâm.

May mắn là khi ấy hệ thống 1122 không biết vì sao mà thường xuyên qua lại Trung tâm hệ thống vũ trụ nên cũng không để ý rằng cậu có mặc màu đỏ hay không. Hơn nữa nhiệm vụ lần đó chỉ mất năm ngày, vì thế Lan Khâm liền âm thầm lặng lẽ không mặc mấy cái qυầи ɭóŧ màu đỏ đó.

Dù sao thì hệ thống 1122 cũng sẽ không tới xốc váy cậu lên để xem xem cậu có mặc cái quần đỏ hay không.

Lúc này Dương Kiện cũng đang sắp xếp lại ba lô của anh ta, dù sao thì vợ không ở nơi này, anh ta chỉ có thể tay làm hàm nhai.

Hai người đều mặc qυầи ɭóŧ đỏ, thậm chí hai bộ quần áo đem theo để thay cũng đều là qυầи ɭóŧ đỏ, thật ra nếu không phải bởi vì mặc nguyên một bộ đồ màu đỏ quá gây chú ý thì Dương Kiện đã có thể mặc một bộ tại đây.

Lan Khâm không biết rằng Dương Kiện còn có ý tưởng táo bạo như vậy, dù sao một chút màu đỏ còn có thể trừ tà, chứ một mảng lớn màu đỏ thì chỉ dễ dàng thu hút nhiều yêu ma quỷ quái đến mà thôi.

Dương Kiện cũng không biết Lan Khâm đang nghĩ gì.

Sau khi thu dọn xong hành lý, Dương Kiện liền mang theo Lan Khâm cùng đi dạo trong thôn một lần nữa, mặc dù bây giờ trời đã hơi tối, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy đường.

Bởi vì bọn họ chỉ đi công tác có ba ngày, nên chỉ có thể ở thôn Thạch Lĩnh trong hai ngày, cho nên bọn họ cần phải nhanh chóng làm việc.

Dù sao nếu bọn họ về trễ, sếp cũng sẽ không tăng lương, mà ngược lại còn trừ lương của bọn họ.

Dương Kiện là một nhân viên kỳ cựu nên anh ta rất am hiểu phải làm như thế nào để có thể cân bằng hợp lí giữa công việc và tiền lương.

"Lan Khâm à, thời gian không còn sớm, chúng ta trước tiên phỏng vấn những người thôn dân đó một chút, thuận tiện ăn ké bữa tối."

"Dù sao tôi không muốn lại ăn những cái bánh quy khó nuốt đó đâu."

Dương Kiện tặc lưỡi, vẻ chán ghét bánh quy đã hiện rõ trên mặt.

Lan Khâm cũng không phản đối, chỉ là cậu cảm thấy dựa vào thái độ thờ ơ của người dân thôn này đối với bọn họ thì có khả năng lớn là sẽ bị từ chối.