Chương 6

Khi Lan Khâm và Dương Kiện ra ngoài, vừa lúc chạm mặt Trần Hộ Kim đang đưa cơm tới, đi theo sau là em gái của cậu ta Trần Hộ Ngân.

Dương Kiện nhạy bén phát hiện ánh mắt hai anh em nhà này đều mang theo vẻ say mê đối với Lan Khâm, đối mặt với tình huống anh em ruột có phải hay không cùng nhau thích một người đàn ông Dương Kiện chỉ cảm thấy có hơi đau đầu.

Anh ta chỉ có thể nghĩ tới những việc tốt đẹp hơn, ít nhất cuộc phỏng vấn của bọn họ trước tiên có thể bắt đầu từ hai người này.

Có bữa tối nóng hổi đưa tới tận cửa Dương Kiện lại lần nữa vui vẻ tươi tắn phát huy kỹ năng giao tiếp xã hội của mình, sau khi mời hai anh em tiến vào, chỉ trong vài bước anh ta đã có được một số thông tin hữu ích.

Ánh mắt Trần Hộ Kim và Trần Hộ Ngân đều dồn hết lên người Lan Khâm, ngoại trừ Trần Hộ Ngân thân là con gái còn hơi kiềm chế, chỉ là thường xuyên ngẩng đầu lên nhìn Lan Khâm một cái, thời gian còn lại chỉ giúp đỡ sấp xếp chén đũa.

Nhưng Trần Hộ Kim thì trực tiếp giải phóng cảm xúc ra ngoài dò hỏi Lan Khâm có chỗ nào cần cậu ta hỗ trợ hay không.

"Ta là người hiểu biết trong thôn nhất, tuyệt đối không có ai càng hiểu biết nơi này hơn ta, cậu...các cậu có chuyện gì cần giúp đỡ, thì không cần khách khí, cứ trực tiếp tới tìm ta là được rồi!"

Nước da ngăm đen rất giống trưởng thôn màu làm cho Trần Hộ Kim có một loại khí chất chính trực, thật thà. Nhưng bởi vì thể hình cao to của cậu ta mà khiến người ta chỉ nhìn một cái liền biết đây không phải là một cậu trai dễ trêu chọc.

Trưởng thôn nói ông ta có thể tay không đánh chết một con lợn rừng, nhưng có lẽ con trai ông ta Trần Hộ Kim có khả năng đánh bại lợn rừng nhiều hơn.

Dương Kiện sử dụng tài ăn nói cao siêu của mình để thu hút sự chú ý của hai người họ. Chẳng qua không như mong muốn, tài ăn nói cao siêu của anh ta trước mặt Lan Khâm hoàn toàn không có tác dụng.

Mắt thấy Dương Kiện nói rất nhiều lời nhưng đều không ai để ý, Lan Khâm nhanh chóng bắt chuyện thay anh ta nói chuyện với hai anh em.

Dương Kiện có chút lo lắng, nhưng nhìn hai người họ sôi nổi trả lời câu hỏi của Lan Khâm anh ta liền mắng thầm trong lòng một câu nhan cẩu chết tiệt!!

Đầu tiên Lan Khâm hỏi lịch sử trước đây của thôn Thạch Lĩnh và tình huống của Tần Thạch Lĩnh, sau khi phỏng vấn xong thì cậu hỏi về mục đích lớn nhất trong chuyến đi này của bọn họ đó là về sự kiện quỷ dị ở thôn Thạch Lĩnh.

Lúc trước hai anh em họ đều tranh nhau trả lời câu hỏi giờ đây khi hỏi đến trong thôn có nghe đồn hay xảy ra sự kiện kì quái nào không thì hai anh em họ không hẹn mà cùng dừng lại một lúc.

Nụ cười khách sáo trên mặt Lan Khâm cũng không vì vậy mà biến mất, còn rất biết điều nói nếu không tiện thì không cần nhắc đến, nhưng nụ cười của cậu vẫn ẩn chứa một tia thất vọng.

Trong khi Trần Hộ Ngân vẫn còn đang do dự, thì Trần Hộ Kim đã mở miệng trả lời, cậu ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lan Khâm, giọng điệu nói chuyện tuy rằng có chút kích động nhưng cũng chú ý nói nhỏ nhẹ chậm rãi, phảng phất là cậu ta lo lắng nếu to tiếng sẽ dọa sợ Lan Khâm.

"...... Thật ra thôn của chúng tôi cũng không có chuyện gì đặc biệt, chính là mỗi năm một lần sẽ tổ chức hiến tế Quỷ thần, đây đều là truyền thống mà tổ tiên chúng tôi để lại và đã tồn tại hơn nghìn năm, tôi cảm thấy nó không phải điều gì quan trọng cho nên vừa nãy không nói. Nhưng nếu cậu đã quan tâm, Lan Khâm, tôi... tôi cũng có thể giới thiệu cho cậu chi tiết một chút."

Trần Hộ Kim vừa nói vừa ngượng ngùng sờ sờ cái ót, biểu tình ngượng ngùng khi nhìn về phía Lan Khâm cùng với làn da ngăm đen kia cũng không thể che giấu được đỏ ửng, điều này chứng minh cậu trai trẻ này đã lâm vào mối tình đầu của mình.

Trần Hộ Ngân thấy lực chú ý của Lan Khâm đều bị anh trai thu hút liền vội vàng chạy tới bổ sung thêm, " Em cũng hiểu biết hiến tế Quỷ thần mà! Lan...Lan Khâm anh cũng có thể hỏi em...... Hơn nữa em so với Trần Hộ Kim còn biết nhiều quy củ về chuyện hiến tế Quỷ hơn đó!"

Vừa nói xong, vẻ mặt Trần Hộ Ngân liền thay đổi, bởi vì cô nhìn ra cửa sổ gỗ phát hiện cha cô đang ở bên ngoài nhìn vào.

Trần Hộ Kim còn chưa nhận ra cha mình đang nhìn đang muốn nói chuyện, lại bị em gái Trần Hộ Ngân đánh khuỷu tay dùng ánh mắt ra hiệu cậu ta nhìn ra ngoài với ánh mắt sợ hãi.

Trần Hộ Kim cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi Lan Khâm, sau đó cậu ta nhìn thấy khuôn mặt âm u của cha mình ngoài cửa sổ cậu ta lập tức sợ tới mức gọi một tiếng ""cha "".

Mặt mũi trưởng thôn tràn đầy âm u nhìn thoáng qua hai người, nói xong một câu liền xoay người rời đi.

" Hai người các con mau về nhà!"

Hai anh em Trần Hộ Kim không dám cãi lời mệnh lệnh của cha mình, vội vàng cầm lấy giỏ tre đựng cơm rời đi nhưng trước khi đi còn lưu luyến không rời nói nếu có chuyện gì thì nhất định phải đi tìm họ.

"Lan Khâm, cậu không cần tùy tiện tin tưởng những người khác, bọn họ đều không đáng tin cậy bằng ta."

Lan Khâm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hai người liền gật gật đầu ý bảo chính mình hiểu rồi.

Chờ sau khi hai anh em đều rời đi, Lan Khâm và Dương Kiện liếc nhau, sau đó liền rất ăn ý từng người bắt đầu kiểm tra tiến độ công việc.

Sau khi kiểm ra không có gì bất thường, bọn họ bắt đầu thảo luận về lễ hiến tế Quỷ thần trong lời hai người Trần Hộ Kim.