Chương 7

Dương Kiện vừa rồi bị trưởng thôn sọa sợ, nếu không phải Trần Hộ Ngân và Trần Hộ Kim lên tiếng, anh ta căn bản là không có phát hiện trưởng thôn.

"Ta xem như phát hiện, người dân trong thôn Thạch Lĩnh này đi đường đều không có âm thanh đúng là cùng mấy thứ kia giống như nhau."

Lan Khâm biết mấy thứ kia trong lời Dương Kiện chính là chỉ ma quỷ nhưng vì kiêng dè cấm kỵ, liền đổi thành cách nói như vậy.

Dương Kiện không biết gì nhiều về hiến tế Quỷ thần nhưng có một điều chắc chắn là hiến tế cần phải có tế phẩm, lúc này Dương Kiện liền sử dụng trí tưởng tượng của mình suy đoán đến nhiều thứ kì lạ.

" Trưởng thôn nói chính mình có thể tay không đánh lợn rừng, vậy thì lợn rừng rất có khả năng là một tế phẩm, trừ cái này ra nói không chừng còn có thể hiến tế cả người sống...... nếu là vậy thì khả năng lớn sẽ không dùng người trong thôn, cho nên người từ bên ngoài đến như chúng ta thì rất thích hợp để làm tế phẩm."

Dương Kiện sờ cằm nghĩ, nhưng khi nói ra cái suy đoán này, chính anh ta đều cảm thấy hơi buồn cười, "Chúng ta tới thôn Thạch Lĩnh này là chỉ thị của cấp trên rõ ràng là nơi này có liên lạc với bên ngoài nếu thật sự dùng người sống hiến tế, thì đã sớm bị cảnh sát tìm tới cửa."

Lan Khâm vẫn luôn nghe Dương Kiện nói chuyện nhưng cậu lại không lên tiếng, bởi vì cậu đúng thật là không hiểu biết về thế giới nhiệm vụ này, nói nhiều thì sai nhiều.

Dương Kiện tự hỏi tự trả lời một hồi lâu, sau đó thì đột nhiên vỗ trán một cái quyết định đi ăn cơm tối trước.

"Lan Khâm à, chúng ta vẫn là ăn cơm trước đi, người là sắt cơm là thép, không ăn cơm sẽ rất đói bụng mà đói bụng thì sẽ thông nghĩ được chuyện gì."

Lan Khâm không có phản đối, vì thế hai người bắt đầu cầm lấy đũa ăn cơm.

Dương Kiện một bên lùa cơm gắp đồ ăn, một bên nói thầm trong lòng tài nấu nướng của người dân thôn Thạch Lĩnh này cũng không tệ lắm, với lại ăn trái cây rau củ nơi non xanh nước biết thế này cũng tốt, nhưng vì sao cái thôn Thạch Lĩnh này lại xa xôi và nghèo nàn như vậy?

Anh ta cảm thấy việc này rất không bình thường, nhưng khi nhớ đến mười ngọn núi lớn đầy sương mù và thôn Thạch Lĩnh chỉ có 300 hộ gia đình, thì thấy điều này là rất hợp lí.

Sau khi Dương Kiện và Lan Khâm dùng xong cơm nước, không bao lâu thì có hai người dân xa lạ đưa tới cho bọn họ hai thùng nước nóng, thuận tiện còn thu dọn chén đũa rời đi.

Ngôi nhà này có một phòng tắm, chẳng qua là không có nguồn nước, nước và đồ ăn đều cần dựa vào thôn.

Lan Khâm và Dương Kiện thay phiên nhau xách nước nóng đi tắm rửa, sau đó thay quần áo sạch sẽ, cũng đem quần áo bẩn bỏ vào một cái bao nilon, bọn họ dự tính đem quần áo bẩn trở về rồi giặt.

Sau khi hai người đều tắm rửa xong, thì nằm trên hai cái giường gỗ chuẩn bị ngủ, nhưng có chút không hài lòng về điều kiện chổ ở khi mà ở trên giường chỉ có một cái chiếu trúc và một tấm mền, đến cái gối cũng không có.

"Cái giường này cũng quá cứng, gối đầu cũng không có, người tôi béo còn có thể chịu đựng được, nhưng Lan Khâm cậu da thịt non mịn có phải rất khó chịu phải không? Sớm biết được thì nên đề ra chút yêu cầu cho bọn Trần Hộ Kim dù sao Lan Khâm nếu là cậu nói, khẳng định sẽ không bị từ chối."

Lan Khâm rất là có lệ " ừ ừ " hai tiếng, đối với hoàn cảnh sống gian khổ cũng không có cảm giác gì khác.

Đương nhiên cậu cũng cảm thấy cái giường này rất cứng, không có gối đầu cũng bất tiện, nhưng cậu đã sớm quen thuộc.

Dù sao hoàn cảnh càng gian khổ cậu cũng đã trải qua rồi.

Hai người trèo đèo lội suối cũng đã cảm thấy rất mệt, đặc biệt là sau khi nằm ở trên giường thì càng thêm mơ màng buồn ngủ.

Dương Kiện cũng mệt mỏi, đang nói một hồi thì bất tri bất giác mà ngủ luôn rồi.

Lan Khâm không nghe thấy Dương Kiện nói chuyện nữa, ngược lại là truyền đến từng đợt tiếng ngáy, ở trong lòng suy nghĩ một chút hệ thống 1122 bây giờ đang làm cái gì, cậu cũng chìm vào giấc ngủ.

Sau khi ngôi nhà này trở nên yên lặng, ánh trăng sáng bên ngoài cũng dần trở nên ảm đạm tối tăm, toàn bộ trong thôn vào ban đêm bởi vì bóng tối mà càng trở nên yên tĩnh, tiếng côn trùng ồn ào và tiếng chim kêu cũng biến mất, không còn thấy bóng dáng.

Khi sương mù dày đặc đang dần dần bao phủ toàn bộ thôn Thạch Lĩnh thậm chí là toàn bộ Tần Thạch Lĩnh, dòng sông lớn không có người nhìn đến lại đột nhiên trở nên gợn sóng mãnh liệt.

Theo dòng chảy hỗn loạn của dòng dông, một số thứ kì lạ đang gầm rú lăn lộn trên sông, giống như giây tiếp theo là có thể lao đến trên bờ, tấn công vào trong thôn......

"Sương mù......"

Ở nơi cách thôn Thạch Lĩnh khoảng mười mấy cây số, vẫn còn ở trong khu vực Tần Thạch Lĩnh, sau khi Hứa Dịch mở cửa lều ra, thấy bên ngoài toàn là sương mù dày đặc như thế thì thở dài một hơi .

Hắn nghĩ đến sự bất hạnh của chính mình và các bạn ở kiếp trước, cũng trong một đêm sương mù như vậy, bạn của hắn liên tiếp chết đi, chỉ còn lại hắn và bạn trai Tần Tử Uy cùng vượt qua đủ loại khó khăn và nguy hiểm mới giữ được một hơi tàn rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Nhưng mọi chuyện lại không giống như bọn hắn mong đợi, khi bọn hắn cho rằng đã an toàn, lại phát hiện vị Quỷ thần đáng sợ kia cũng đi theo đằng sau bọn hắn rời đi Tần Thạch Lĩnh, thậm chí toàn bộ mười vạn ác quỷ bị trấn áp cũng xuất hiện và rất nhanh liền đem toàn bộ thế giới đều biến thành quỷ vực.

Càng đáng sợ hơn chính là, những người sống bị bắt sinh tồn ở quỷ vực dần dần đều biến thành xác sống......

Đối với người sống mà nói, đó căn bản chính là ngày tận thế đáng sợ nhất.

Theo Hứa Dịch, so với biến thành xác sống không chết cũng không sống kéo dài hơi tàn còn không bằng trực tiếp chết đi.

Nhưng điều Hứa Dịch không ngờ được chính là, sau khi hắn nổ súng tự sát sẽ gặp phải chuyện thần kỳ như vậy -- trọng sinh.

Nhưng trọng sinh như vậy cũng không có ý nghĩa gì bởi vì lúc này bọn hắn đã tiến vào Tần Thạch Lĩnh để thám hiểm, muốn lập tức đi ra ngoài là chuyện không có khả năng.

Hứa Dịch nhớ rất rõ trong ký ức của kiếp trước, chỉ cần người sống một khi bước vào địa bàn Tần Thạch Lĩnh đều sẽ trở thành một tồn tại bị mọi người lãng quên, nếu bọn họ không thể an toàn rời đi, vậy thì chỉ có thể trở thành một dân cư mất tích không lí do.