Chương 8

Trong đầu Hứa ý tràn ngập suy nghĩ, còn chưa kịp cảm khái Tần Tử Uy ở cùng lều với Hứa Dịch đã vươn người ra ngoài với sắc mặt âm trầm.

Vẻ mặt của Tần Tử Uy càng khó coi hơn khi nhìn hoàn cảnh và sương mù quen thuộc bên ngoài. Giống như Hứa Dịch, hắn cũng trọng sinh chỉ là không phải tự sát như Hứa Dịch mà hắn xui xẻo bị ác quỷ gϊếŧ chết.

Mặc dù ác quỷ đã gϊếŧ hắn cũng không phải là quỷ thần và thuộc hạ của chúng đến từ thôn Thạch Lĩnh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến Tần Tử Uy giận cá chém thớt trút nỗi oán hận này tới trên người quỷ thần -- Nếu không phải quỷ thần thoát ra từ sương mù ở Tần Thạch Lĩnh thế giới này như thế nào sẽ bị ô nhiễm thành một quỷ vực khổng lồ và nguy hiểm chứ?

Ban đầu sau khi Tần Tử Uy xác định chính mình trọng sinh còn hưng phấn một lúc, nhưng đáng tiếc lại phát hiện thời điểm hắn trọng sinh rất đen đủi, chính là vào khi bọn họ vừa mới tiến vào Tần Thạch Lĩnh thám hiểm chỉ còn một ngày nữa là bọn họ có thể đến thôn Thạch Lĩnh.

Mà thôn Thạch Lĩnh chính là nơi phong ấn quỷ thần hung bạo.

Tần Tử Uy trước giờ luôn cho rằng quỷ thần có thể phá vỡ phong ấn mạnh mẽ đó là bởi vì việc hiến tế của hai người phóng viên trước đó, còn bồi thêm tính mạng bạn đồng hành của bọn hắn để hiến tế mới có thể làm quỷ thần thoát ra ngoài.

Lần này chỉ cần bọn hắn có thể cứu hai người phóng viên xui xẻo cùng hai đồng bạn bất cẩn kia thì nhất định có thể ngăn cản quỷ thần thoát ra ngoài!

Tần Tử Uy nghĩ như vậy vẻ mặt mới thả lỏng một chút, đời trước bọn hắn bởi vì không quen thuộc với địa hình ở Tần Thạch Lĩnh lại còn bất đồng ý kiến trong lựa chọn đường núi cho nên mới quyết định chậm một ngày so với kế hoạch mới đến thôn Thạch Lĩnh.

Mà khi đó hai người phóng viên đã sớm chết ở con sông lớn quỷ dị, khi bọn hắn đến thôn Thạch Lĩnh thôn dân đang chào mừng một năm mới đã đến.

Căn cứ vào cuộc thâm nhập điều tra của bọn hắn vào kiếp trước phát hiện người dân thôn Thạch Lĩnh vẫn luôn dùng người ngoài đến để hiến tế quỷ thần, bởi vì Tần Thạch Lĩnh là một địa phương thần bí ngăn cách với bên ngoài nên thường xuyên sẽ hấp dẫn một số người ngoài đến thám hiểm.

Bốn người bọn hắn cũng chính là tại tiệc liên hoan tốt nghiệp nghe được có người nói đến Tần Thạch Lĩnh cổ quái và thần bí, cho nên mới quyết định thừa dịp thời gian rảnh khi tốt nghiệp tổ chức thành đoàn thể đến đây thám hiểm một phen.

Nhưng bọn hắn luôn luôn đam mê thám hiểm làm sao biết được Tần Thạch Lĩnh lại nguy hiểm như thế, thậm chí làm cho hai người trong bọn hắn có đi mà không có về.

Hứa Dịch ngầm nhớ tới tử trạng thê thảm của hai đồng bạn kiếp trước nháy mắt trong lòng bi thương bao phủ, nếu không phải biết rõ sương mù sẽ làm người ta bất tri bất giác bị lạc phương hướng, hắn mới miễn cưỡng nhịn xuống xúc động muốn ngay lập tức đi kiểm tra tình huống của hai bằng hữu.

"Tử Uy......"

Hứa Dịch kêu tên bạn trai nhưng không nói những gì chính mình đã trải qua kiếp trước, hắn cảm thấy bạn trai khẳng định không muốn biết nỗi bất hạnh và thống khổ của bọn họ ở kiếp trước.

Nếu nói ra làm bạn trai hoài nghi và thương tâm, còn không bằng chính mình tự chịu đựng tất cả đi.

Tần Tử Uy không biết Hứa Dịch nghĩ gì, nhưng thật trùng hợp là Tần Tử Uy cũng không có nói cho Hứa Dịch sự tình trước khi trọng sinh.

Bởi vì hắn cảm thấy bạn trai nhỏ của mình thật ra có hơi quá yếu ớt, nếu thật sự nói ra những điều đáng sợ như vậy với Hứa Dịch, giúp không được gì là một chuyện có khi còn sẽ mang đến những phiền toái không cần thiết khác.

Còn có đồng hành cùng bọn hắn hai bạn học cùng lớp cũng đồng dạng như vậy, Tần Tử Uy không tính toán nói ra. Hắn thấy hai người kia đều không có điểm nào có thể tin, năng lực cũng không được nói ra cũng chỉ kéo chân sau.

" Còn lâu mới đến bình minh, tiểu Dịch chúng ta hay là cứ tiếp tục ngủ một lát đi, miễn cho ngày mai đi đường núi sẽ mệt mỏi."

Tần Tử Uy ngữ khí ôn hòa nói, trước khi hắn chết bạn trai nhỏ Hứa Dịch này đã rời xa hắn ba năm rồi.