Chương 9

Bởi vì lo lắng bị ác quỷ gϊếŧ chết hay là dứt khoát bị đồng hóa thành xác sống, tinh thần Tần Tử Uy vẫn luôn căng chặt. Bây giờ về tới quá khứ còn an bình, vẫn còn nhìn thấy bạn trai nhỏ mà mình đã đau khổ tưởng niệm nhiều năm, Tần Tử Uy mới cảm thấy cảm xúc căng chặt của chính mình mới nhẹ nhàng một ít.

Hứa Dịch đột ngột tỉnh lại sau khi trọng sinh lại, hắn hiện tại cảm thấy đau đầu thật sự, đúng là cần thiết ngủ nhiều chút.

Tần Tử Uy ôm bạn trai nhỏ ly biệt đã lâu bất đồng với Hứa Dịch nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hắn lại thật lâu mà không có buồn ngủ.

Hắn ở trong lòng tự hỏi lần này nên làm thế nào mới có thể tránh cho quỷ thần tà ác kia thoát ra khỏi thôn Thạch Lĩnh, dựa vào tiếp trước bọn hắn điều tra, quỷ thần kỳ thật đã bị nhốt ở thôn Thạch Lĩnh ngàn năm, phong ấn mạnh mẽ áp chế quỷ thần đã sớm lung lay sắp vỡ, thoát ra được là việc sớm muộn.

Tần Tử Uy cũng không có cuồng vọng cảm thấy chính mình có thể giải quyết quỷ thần khủng bố kia, hắn chỉ là muốn bảo đảm chính mình cùng Hứa Dịch có thể an toàn rời đi Tần Thạch Lĩnh, sau khi trở về thì lại tìm người có bản lĩnh tới xử lý chuyện này.

Đến nỗi có thể thành công giải quyết hay không cùng bọn hắn không có quan hệ.

Tần Tử Uy tính toán trong lòng, biểu tình cũng hòa hoãn rất nhiều, cuối cùng hắn cũng ngủ say.

Trước khi bọn họ bước vào thôn Thạch Lĩnh, Tần Thạch Lĩnh hoàn toàn không có nguy hiểm.

Giờ khắc này thật ra không cần phải lo lắng cảnh giác gì nhiều.

Đêm sương mù liên tục trở nên dày đặc, trực tiếp làm cho núi rừng ban đầu được bao phủ trong bóng đêm càng thêm âm trầm khủng bố, hơn nữa ánh trăng đã nấp sau đám mây càng khiến cho cả Tần Thạch Lĩnh đều biến thành một mảnh tĩnh mịch.

Mà ở bên trong sương mù dày đặc, dường như còn có thứ gì đó dữ tợn đáng sợ cuồn cuộn di động, nhưng một màn như vậy lại không người nào có thể thấy được cũng không có người nào biết.

--

Ngày thứ hai, Lan Khâm tỉnh dậy trong tiếng kêu hót của chim, cậu nhìn thoáng qua Dương Kiện còn đang ngủ say, sau đó liền rời giường đi ra khỏi phòng nhìn đến một con chim nhỏ đang đậu trên cửa sổ.

Lan Khâm biết được con chim nhỏ này là chim hoàng oanh, hơn nữa nó rất linh động đáng yêu, còn không sợ người, khi nhìn thấy có người nhìn, cái đầu nhỏ của nó xoay sang phải, hướng tới Lan Khâm kêu vài tiếng, tiếng kêu giống như nước chảy uyển chuyển êm tai.

Lan Khâm nhìn một hồi lâu, cảm thấy con chim nhỏ này rất ngoan ngoãn đáng yêu, vì thế liền giống như mê muội đưa bàn tay về phía chim nhỏ, trong miệng còn ôn nhu khẽ gọi "lại đây".

Con chim nhỏ không sợ người này đúng là giống như nghe hiểu lời Lan Khâm nói, cái đầu nhỏ nhìn chầm chầm cậu trong chốc lát, sau đó liền mở cánh ra nhảy vào lòng bàn tay của Lan Khâm, còn hướng Lan Khâm kêu "chíp chíp" vài tiếng.

Lan Khâm bị tiếng kêu đáng yêu này của chim nhỏ đánh vào trong lòng, cậu thậm chí còn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve lông chim xù xù của chim nhỏ vài cái, mà chim nhỏ cũng rất ngoan ngoãn mặc cho Lan Khâm vuốt nó, ngẫu nhiên còn mở cánh run rẩy vài cái, tỏa ra một bộ dáng rất thoái mái.

Cùng chim nhỏ chơi đùa một lát, Lan Khâm trong lòng thậm chí nổi lên ý nghĩ muốn nuôi luôn chim nhỏ, chỉ là khi cậu có suy nghĩ như vậy thì trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng Dương Kiện gọi lớn .

"Lan Khâm à! Lan Khâm......"

Vài tiếng hô to hấp dẫn lực chú ý của Lan Khâm, khi cậu đang muốn trả lời Dương Kiện thì chim nhỏ đang ngoan ngoãn đứng trong lòng bàn tay của cậu giống như là bị kinh hách tung cánh bay đi.

"Này......"

Lan Khâm dang tay muốn giữ chim nhỏ ở lại nhưng nhìn thấy chim nhỏ bay đi mà không thèm nhìn lại, đột nhiên nghĩ đến chuyện bị bắt làm thú cưng thật là một điều tàn nhẫn đối với chim nhỏ hoang dã.

Nghĩ đến sự thật này, Lan Khâm liền thu hồi đôi tay nhìn chim nhỏ bay đi.

Khi hoành oanh nhỏ đáng yêu biến mất ở sau mái hiên, Lan Khâm mới thu lại vẻ mặt thất thần rồi quay vào nhà.

Dương Kiện nhìn thấy Lan Khâm từ bên ngoài đi vào vừa quẹt rớt ghèn bên khóe mắt vừa hỏi Lan Khâm đi ra ngoài làm gì.

Lan Khâm không có nói về chuyện hoàng oanh nhỏ kia mà chỉ nói chính mình đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Dương Kiện hiểu rõ "Không khí trong thành phố của chúng ta quả thật quá ô nhiễm, dù sao khí CO2 đều thải ra từ xe cộ mỗi ngày thì còn nơi nào mà còn không khí tươi mát non xanh nước biếc như nơi này!"

"Thôn Thạch Lĩnh này tuy rằng có hơi hẻo lánh, nhưng cảnh đẹp nơi đây thực sự không tồi, nếu không phải còn phải trở về kiếm tiền nuôi gia đình thì tôi đã muốn ở chỗ này trải qua những ngày thư giản"

Dương Kiện cảm khái một câu sau đó rời giường chuẩn bị rửa mặt, thuận tiện đợi thôn dân đem bữa sáng đưa lại đây.

"Không biết bữa sáng sẽ ăn cái gì đây ta rau xanh xào tối hôm qua cũng thật là giòn giòn ngon miệng, nếu sáng nay mà có cháo trắng nấu với rau ranh thì thật là tốt."

Lan Khâm trong đầu còn đang suy nghĩ về hoành oanh bay đi đối với lời Dương Kiện nói cũng không có quá nhiều phản ứng, bởi vì cậu cũng biết rằng rất nhiều lúc Dương Kiện đều là đang tự nói chuyện với chính mình.

Đưa cơm sáng tới là hai thôn dân lạ mặt, hai anh em Trần Hộ Kim và Trần Hộ Ngân đến đây ngày hôm qua bây giờ lại không thấy đâu.

Dương Kiện cảm thấy chắc là bị trưởng thôn giữ ở trong nhà, cũng cảm khái Lan Khâm là một đứa vạn nhân mê.

"Tuy nhiên cũng có thể hiểu được Lan Khâm của chúng ta chính là thanh niên có đầy đủ cả nhan sắc và thực lực mặc dù thịnh thế mỹ nhân mà chị dâu cậu nói cũng chỉ là dựa vào app. Nhưng kẻ đốt tâm, kẻ đốt tâm, dạy người ánh mắt đầu tiên liền mê màng nhưng lại trằn trọc cả đêm không thể ngủ......"

Lan Khâm nghe xong lời nói không đàng hoàng này lần đầu tiên dùng ánh mắt không thiện cảm nhìn Dương Kiện làm anh ta nhanh chóng im miệng.