Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Nhanh: Người Tốt Bụng Bị Ngược Là Vạn Người Mê

Thế giới 1: Mời Đến Nhà Tôi Ăn Cơm - Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm thức dậy, Tô Nhiên liền chui ngay vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Việc nấu nướng đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của cậu. Trước đây, cậu là một trạch nam thường xuyên đặt đồ ăn ngoài, nhưng giờ đây, cậu dành rất nhiều thời gian trong bếp, cũng không cảm thấy phiền hà. Có lẽ là do yếu tố “hiền thê” đã ảnh hưởng đến cậu chăng?

Cậu đang xoa xoa những hạt gạo trong nồi, bỗng nghe tiếng bước chân từ phía sau. Quay đầu lại, cậu thấy Giang Nghị bước ra từ phòng ngủ, tóc tai rối bù, lúc này đang xoa trán, dường như đang chịu đựng cơn đau đầu sau khi say rượu.

Tô Nhiên múc một bát canh giải rượu đã hâm nóng sẵn. Hôm qua Lục Cẩn là người đầu tiên uống canh này, anh còn khen ngon.

Giang Nghị dừng lại trước bàn bếp, Tô Nhiên đưa bát canh giải rượu tới, “Tôi qua anh uống nhiều quá rồi, giờ chắc hẳn đang đau đầu phải không? Uống cái này sẽ dễ chịu hơn chút đấy.”

Giang Nghị liếc nhìn, nhưng không động đến, thay vào đó anh ta vào bếp tự rót cho mình một cốc nước. Nước còn bốc hơi nghi ngút, nhưng khuôn mặt anh ta lại lạnh lùng. Trước mặt Tô Nhiên, anh ta lúc nào cũng như vậy, không cần phải giả vờ, còn Tô Nhiên thân là một người vợ yếu đuối cam chịu chỉ biết cúi mắt, không nói gì, đã quen rồi.

“Tối qua tôi về nhà bằng cách nào?” Giang Nghị vừa uống nước vừa hỏi, dường như anh ta không nhớ gì về tối hôm qua.

“Tối qua Lục Cẩn đã đưa chúng ta về, nếu không có anh ấy giúp, chắc chúng ta cũng không thể về nhà được.” Tô Nhiên nói.

Nghe đến tên Lục Cẩn, Giang Nghị ngạc nhiên trong giây lát, động tác uống nước cũng dừng lại. “Lục Cẩn đã đến nhà à?”

Tô Nhiên gật đầu, Giang Nghị trầm ngâm một chút rồi nói, “Tôi biết rồi.”

“Đúng rồi, hôm nay cậu đừng đi đâu cả, Diệp Kiều vừa từ nước ngoài về, cánh tay của em ấy bị thương, có thể sẽ đến đây ở vài ngày, cậu chuẩn bị bữa tối thật chu đáo vào.” Giang Nghị nói.

Tô Nhiên nhìn thấy vẻ nghiêm túc của anh ta, liền biết rằng anh ta rất coi trọng việc này: “Được, em biết rồi.”

Giang Nghị mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng khi thấy vẻ điềm đạm, cúi đầu của Tô Nhiên, anh ta lại không còn hứng muốn nói nữa, quay lưng bỏ đi.

Khi thấy Giang Nghị đã đi khỏi, Tô Nhiên liền quay lại tiếp tục nấu ăn, cậu gọi 555 ra, “Nhân vật chính thụ đã đến rồi, chắc là tuyến tình cảm sẽ bắt đầu ngay đây.”

555 tỏ ra rất phấn khích, thân là một hệ thống mới, lần đầu tiên dẫn người qua nhiệm vụ, nó rất kỳ vọng vào Tô Nhiên, chỉ đợi cùng nhau lập công lớn, thậm chí còn mơ tưởng đến việc đứng trên bục trao giải cuối năm, nhận danh hiệu Hệ Thống Xuất Sắc Nhất.

“Từ từ thôi, từ từ thôi, từ lúc cậu ấy bước chân vào nhà, tuyến cốt truyện của cậu ấy mới bắt đầu. Nhưng trước mắt, cậu chỉ cần đóng vai một nhân vật phụ là được, nhiệm vụ thực sự có lẽ vài ngày nữa mới đến. Trong những ngày này, cậu chỉ cần đóng vai một người vợ hiền lành đảm đang là đủ rồi.” 555 nói.

Tô Nhiên gật gù, giờ cậu mới hiểu rõ cách thức để tiến độ câu chuyện diễn ra, đây là một thế giới tiểu thuyết có cốt truyện kết hợp giữa tình cảm và sảng văn.

Giang Nghị phải đạt được sự viên mãn trong tình cảm, đồng thời sự nghiệp cũng lên đến đỉnh cao, nghĩa là tình cảm giữa Diệp Kiều và Giang Nghị phải hoàn mỹ. Còn Lục Cẩn là quý nhân trong cuộc đời của Giang Nghị, sẽ giúp anh ta phát triển sự nghiệp và tài chính, và còn một nhân vật quan trọng nữa, nhưng hiện tại vẫn chưa được mở khóa.

Hiện giờ, chỉ có tuyến tình cảm giữa Diệp Kiều và Giang Nghị là rõ ràng hơn cả, tuyến của Lục Cẩn mới chỉ mở khóa được một phần nhỏ từ tối qua. Hiện tại chỉ biết rằng anh là quý nhân của Giang Nghị, và Tô Nhiên – với vai trò là vợ – phải hỗ trợ Giang Nghị duy trì mối quan hệ này.

Cụ thể mà nói, vai trò của cậu là một nhân vật công cụ, góp phần thúc đẩy cốt truyện và làm trơn tru các mối quan hệ giữa các nhân vật, đồng thời cũng là một phần trong những màn “play” khác nhau.

*

Tô Nhiên hiện đang quản lý một cửa hàng bánh ngọt. Giang Nghị chịu trách nhiệm về vốn, còn cậu chịu trách nhiệm quản lý, cậu nhận lương của một quản lý cửa hàng và cuối năm sẽ có thêm 10% lợi nhuận.

Đối với cậu, điều này là đủ hài lòng rồi, làm bánh ngọt là niềm đam mê của cậu. Từ một người xuất thân từ thị trấn nhỏ, nay đã sống ở thành phố, cậu cảm thấy rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.

Tô Nhiên ghé cửa hàng lấy một ít bánh ngọt, sau đó đi siêu thị mua nguyên liệu cho bữa tối, cuối cùng tay xách hai túi lớn mới về nhà.

Khi về đến nhà, Giang Nghị đã đi khỏi, cậu mang nguyên liệu vào bếp rồi bắt đầu chuẩn bị một cách thành thạo.

Cậu đắm mình trong việc nấu nướng cho đến khi ánh sáng bên ngoài cửa sổ chuyển sang màu cam vàng. Nồi canh xương lợn trên bếp sôi lục bục, trên bàn bếp đã bày sẵn vài món ăn.
« Chương TrướcChương Tiếp »