Chương 14: Thế Giới 1: Kiều Nữ Nhà Đồ Tể (14)

Gia gia thì không cần phải nói, gánh vác công việc gϊếŧ súc vật ở mấy thôn trấn gần đây, một ngày còn có nửa thời gian phải canh sạp thịt. Cha cô ấy không chỉ phụ gia gia lúc gϊếŧ heo gϊếŧ dê, còn phải gánh vác đa số công việc trong ruộng với tam thúc. Tới nhà này nhiều ngày như vậy, Lô Tú Ngọc không thấy nhị thúc ra đồng.

Nghe nói nhị thúc sinh sớm, cơ thể không tốt, nhưng Lô Tú Ngọc thật sự không cảm thấy một người đàn ông cao to lại không có nổi sức nhổ cỏ. Lui mười nghìn bước, hắn không làm nổi việc nông nặng nhọc, vậy thì không thể giúp phụ nữ trong nhà làm vài việc nhẹ sao?

Còn nhị thẩm...

Lô Tú Ngọc nhíu chặt chân mày, đối phương còn to bụng, cô ấy quyết định chờ nàng ta sinh con xong sẽ quan sát thêm. Nhưng lúc này trong lòng Lô Tú Ngọc đã có một phán đoán chung chung về nàng ta, chắc đối phương y hệt nhị thúc.

Đương nhiên, trong gia đình phong kiến cổ đại, nhị thúc và nhị thẩm có thể có đãi ngộ đặc biệt như vậy chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới sự thiên vị của gia trưởng. Lô Tú Ngọc quyết định suy nghĩ thật kỹ kế hoạch lập nghiệp sau này của mình, cô ấy cũng không muốn khổ sở, làm không công cho người ta nữa. Thế giới này khác với thế giới cô ấy từng sống, gia tộc, hiếu đạo trói buộc con người hơn, muốn dẫn cha mẹ thoát khỏi cái nhà này, cũng không phải một chuyện dễ dàng.

Lô Bảo Bảo đi theo sau cha mẹ đi vào trong nhà, rất nhanh đã cảm nhận được một áp lực vô hình. Cô cúi đầu, chỉ dám liếc mắt lặng lẽ thăm dò xung quanh. Đúng như dự đoán, tầm mắt của đại đường tỷ đang đặt trên người cô.

Trải qua mấy ngày nay cô luôn cảm thấy hành động của đại đường tỷ quái lạ, cũng tới từ chuyện này.

Cô và đại đường tỷ thật sự không thân lắm, chỉ biết đối phương rất chăm chỉ, rất thân thiết với đệ đệ muội muội trừ cô ra. Nhưng bây giờ không biết tại sao, đối phương luôn quan sát cô, ánh mắt còn vô cùng kỳ lạ.

Lô Bảo Bảo vắt hết óc nghĩ lại ánh mắt đó của đại đường tỷ, rốt cuộc là ý gì chứ?

Giống như người làm mẹ cảm thấy con cái không có tiền đồ, cảm giác bất lực hận rèn sắt không thành thép và cảm xúc hơi chán nản.



Tại sao lại nghĩ như vậy? Bởi vì Lô Bảo Bảo đã từng dùng ánh mắt này nhìn thần tượng của mình, làm một fan sự nghiệp kiêm fan mama. Cô luôn cảm thấy tường nhỏ của mình quá lười biếng, không phát huy thiên phú của mình đến mức cao nhất, chỉ muốn có một cây roi đánh thật mạnh lên công ty và đoàn đội của cậu ấy.

Đương nhiên, không thể nào đánh tường nhỏ, sao lại nỡ mắng con của mình chứ? Sự nghiệp của con không thuận lợi, đó nhất định là vấn đề của người bên cạnh cậu ấy.

Nhưng thế lại lạ rồi, tại sao đại đường tỷ lại dùng ánh mắt đó nhìn cô chứ?

Lô Bảo Bảo không khỏi rùng mình, khống chế bản thân không nghĩ đến đại đường tỷ.

Lô Tú Ngọc cũng không biết ánh mắt của mình lộ liễu đến mức bị một đứa bé phát hiện. Có lẽ cô ấy chưa từng nghĩ tới, một đứa bé năm sáu tuổi sẽ có năng lực quan sát sắc bén như vậy.

Nếu như thất vọng về nhị thúc và nhị thẩm, cô ấy lại vô cùng thương yêu đứa bé còn nhỏ, lại hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của mình này.

Thương yêu một đứa bé như vậy, lại rơi vào cha mẹ như thế. Nếu đây là con gái của cô ấy, nhất định cô ấy sẽ nuôi con bé trở thành tấm gương có lợi với nhà nước, với xã hội, với người dân trong thời đại mới.

Lô Bảo Bảo cảm nhận không sai, ánh mắt Lô Tú Ngọc nhìn cô chính là ánh mắt nhìn con cái nhà mình.

Theo Lô Tú Ngọc thấy, tuổi tác thật của cô ấy thật sự cũng có thể làm mẹ của cô rồi, cô ấy không nỡ để một cô bé đáng yêu bị cặp cha mẹ lười biếng dạy hư. Vừa hay tuổi tác của Lô Bảo Bảo còn nhỏ, chính là lúc uốn nắn tam quan, có lẽ cô ấy có thể dạy cô, đưa cô đi con đường đúng đắn.

Từ Kiều Nương vui vẻ ăn cháo, không hề biết có người muốn làm mẹ của con gái mình.