Chương 3: Thiên Kim Bi Thảm Trong Truyện 18+ (3)

Tư Hoài Dụ còn tưởng Ôn Nhiễm ở nhà họ Tư gặp ma, dù nghi hoặc nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, chuyện của người khác không liên quan đến anh, cho đến khi đi ngang qua một căn phòng trên lầu, nghe thấy động tĩnh khác thường, anh dừng lại liếc mắt nhìn vào trong phòng, cuối cùng đã biết tại sao Ôn Nhiễm lại như vậy.

Đứa cháu trai mới cưới của anh, vậy mà lại đưa phụ nữ bên ngoài về nhà làm loạn ngay trước mặt vợ, mày kiếm của Tư Hoài Dụ nhíu chặt.

... …

Hệ thống kinh ngạc nói: “Ký chủ , giá trị hảo cảm của Tư Hoài Dụ đã + 5 điểm.”

Chỉ nhìn nhau thôi mà Tư Hoài Dụ đã có phản ứng, hệ thống kích động đến nỗi sắp khóc, phải biết rằng, Tư Hoài Dụ là nhân vật khó công lược nhất trong truyện, ngay cả nữ chính cũng phải đến cuối truyện mới hạ gục được anh.

“Có mấy điểm thôi mà, cậu có cần phải thế không?” Ôn Nhiễm nói: “Bất kỳ người đàn ông bình thường nào nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp, trong lòng đều sẽ tăng thêm vài phần hảo cảm, không có gì lạ.”

Vẻ đẹp tuy không thể quyết định yếu tố quan trọng, nhưng đối với việc công lược giai đoạn đầu vẫn có tác dụng nhất định, huống chi Ôn Nhiễm rất hài lòng với nhan sắc của mình, vì vậy cô còn thấy mấy điểm này quá ít.

Vừa rồi lúc cô nhìn Tư Hoài Dụ, cô đã nhìn thấy giá trị hảo cảm ban đầu của anh dành cho mình, chỉ có mười điểm, nói cách khác, nguyên chủ gả vào nhà họ Tư nửa năm nay, đối với Tư Hoài Dụ mà nói cô chỉ là một người xa lạ.

“Chờ xem đi, không quá mười phút, Tư Hoài Dụ sẽ chủ động tới tìm tôi.” Ôn Nhiễm sớm đã nghe người giúp việc nói rằng tối nay Tư Hoài Dụ sẽ về, vừa rồi cô cố tình đợi anh: “Cậu chỉ việc chờ tính giá trị hảo cảm là được.”

Nhưng hệ thống lại không có tiền đồ, nó nói: “Chỉ cần có điểm, bao nhiêu cũng được.”

Nó hoàn toàn không có ý kiến, thậm chí còn cảm thấy miễn sao ký chủ không bị mục tiêu công lược phản công lược thì đã tạ ơn trời đất rồi.

Quả nhiên, đúng như Ôn Nhiễm nghĩ, cô nằm ở vườn hoa phía sau nhà họ Tư giả vờ khóc lóc một lúc thì Tư Hoài Dụ đã lần theo tiếng tìm đến.

Anh tuy không thích quản chuyện bao đồng, nhưng chuyện của Ôn Nhiễm lại vô tình bị mình đυ.ng phải, với tư cách là trưởng bối về mặt danh nghĩa, anh cũng phải ra vẻ quan tâm.

Tư Hoài Dụ không có kinh nghiệm an ủi người khác, anh nhàn nhạt nói: “Đừng khóc nữa.”

Ôn Nhiễm ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ bi thương, chiếc mũi nhỏ nhắn cũng ửng đỏ, trông rất đáng thương.

Mối quan hệ của Tư Hoài Dụ với đại phòng không được tốt lắm, bình thường cũng không nói mấy câu với người cháu dâu này, trước đây hai người đối diện nhau rất ít, đối phương luôn chào hỏi anh rất lễ phép.

Trong ấn tượng của anh, Ôn Nhiễm ở nhà họ Tư chỉ là một người ngoan ngoãn nghe lời vô hình trong suốt, bây giờ nhìn kỹ khuôn mặt cô ở cự li gần, anh mới phát hiện, thì ra người phụ nữ an tĩnh, khóc lên cũng có cảm xúc.

“Ting, giá trị hảo cảm của Tư Hoài Dụ +5.”

Tư Hoài Dụ thấy cô khóc thương tâm như vậy, không khỏi động chút lòng trắc ẩn, anh nói: “Chuyện hôm nay tôi sẽ nói với ông nội, ông ấy sẽ thay cháu làm chủ.”

Ôn Nhiễm và nhà họ Tư là hôn nhân thương mại, cô không phải gả thấp, hành vi quá đáng này của Tư Ngạn, nhà họ Tư nên cho cô một lời giải thích.

Tư Hoài Dụ vốn tưởng rằng nói như vậy thì Ôn Nhiễm sẽ chấp nhận, nhưng không ngờ người phụ nữ lại khóc dữ dội hơn.

Cô đột nhiên nắm lấy tay người đàn ông, cầu xin: “Đừng nói với ông nội, cháu cầu xin chú, đừng nói.”

Tư Hoài Dụ nhíu mày, Tư Ngạn có lỗi trước, ông nội nhất định phải bồi thường cho Ôn Nhiễm, cho dù cô muốn ly hôn thì tài sản được chia cũng chỉ có nhiều chứ không ít.

Anh hỏi: “Cháu không muốn làm lớn chuyện à?”

Ôn Nhiễm gật đầu, ngay sau đó cô lại dùng giọng rất không yên tâm hỏi Tư Hoài Dụ: “Chú nhỏ, chú nói anh ấy sẽ không ly hôn với cháu, đúng không?”

Tư Hoài Dụ thấy ánh mắt cô vừa mong chờ vừa sợ hãi, lúc này anh lại không biết nên đáp lại thế nào, người phạm lỗi là Tư Ngạn nhưng cô lại sợ nó bỏ trốn sao?