Chương 7: Thiên Kim Bi Thảm Trong Truyện 18+ (7)

“Các người đang làm gì ở đây?” Tư Ngạn bất mãn hỏi, anh ta chưa từng thấy Ôn Nhiễm ở cùng người đàn ông nào vào buổi tối muộn như vậy.

Lâm Hạo nói: “Bà chủ nhỏ bị trẹo chân, Tư tổng bảo tôi đến xem.”

Hắn là bác sĩ được nhà họ Tư trả lương cao để thuê, chủ yếu là để chăm sóc sức khỏe của cụ Tư, Lâm Hạo ở nhà họ Tư còn lâu hơn Ôn Nhiễm, hắn là người biết nhìn sắc mặt, biết hai vị nhà họ Tư này không hợp nhau, liền tìm cớ rời đi trước.

Tư Ngạn đã đi xuống cầu thang, khi nhìn thấy Ôn Nhiễm chỉ mặc một bộ đồ ngủ, giọng anh ta càng nặng nề hơn: “Sao lại mặc ít như vậy? Còn không mau về phòng đi.”

Anh ta lại nói với Tư Hoài Dụ bên cạnh: “Chú nhỏ, tôi có việc phải về công ty với thư ký trước.”

Chỉ nghe giọng nói thôi cũng nghe ra anh ta gọi tiếng “Chú nhỏ” này miễn cưỡng đến mức nào.

Tư Hoài Dụ thấy anh ta thực sự muốn đưa Nguyễn Đường đi, coi Ôn Nhiễm ở bên cạnh như không khí, anh nói: “Đứng lại, cậu không được đi.”

Tư Ngạn nghe ngữ khí của anh như muốn dạy dỗ mình, liền hừ lạnh một tiếng: “Chú nhỏ sẽ không nghĩ rằng mình mang danh là bậc trưởng bối thì thực sự có thể quản được tôi chứ?”

Đừng được voi đòi tiên, anh ta có xứng không?

Tư tiểu thiếu gia từ nhỏ đã không phục bị quản, gọi Tư Hoài Dụ một tiếng chú nhỏ là nể mặt ông nội, anh còn làm giá à?

Thấy tình hình không ổn, Ôn Nhiễm lập tức đứng ra nói: “A Ngạn có việc cần giải quyết thì cứ đi nhanh đi…”

Tư Hoài Dụ nghe vậy, ánh mắt nhìn cô rất kỳ lạ, Ôn Nhiễm không dám nhìn anh, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều, không có sức thuyết phục: “Đừng làm chậm trễ công việc…”

Nói đến cuối cùng, cô thậm chí còn cúi đầu xuống, giống như một con chim bồ câu nhút nhát và sợ sệt, điều này khiến Tư Hoài Dụ tức giận.

Anh tức giận nghẹn ở cổ họng, không lên được cũng không xuống được, ngay cả Ôn Nhiễm cũng bảo Tư Ngạn đi, anh còn có thể nói gì nữa?

Sau khi mọi người rời đi, Tư Hoài Dụ lập tức hỏi: “Cháu không biết bọn họ sẽ làm gì sau khi rời khỏi đây sao?”

Đêm hôm khuya khoắt đi công ty tăng ca? Trước đây cũng chưa thấy Tư Ngạn chăm chỉ như vậy, cái cớ như thế này mà cũng có thể qua loa cho xong, bảo sao Tư Ngạn dám dẫn phụ nữ về nhà làm bậy trước mặt cô.

Ai mà biết được Ôn Nhiễm lại nhìn anh đầy vẻ bối rối: “Làm gì?”

Thấy người phụ nữ này nhìn mình bằng đôi mắt long lanh như thật sự không hiểu gì, ác ý trong Tư Hoài Dụ lại bùng lên, anh tiến về phía người phụ nữ, cố ý nói với Ôn Nhiễm: “Bọn họ sẽ làm đủ mọi chuyện hạ lưu nhất trên đời này.”

Người phụ nữ lùi lại, trên mặt lộ ra vẻ luống cuống, nhưng trong lòng Ôn Nhiễm lại vô cùng phấn khích.

Nói đi, nói cặn kẽ xem nào, cô ngược lại muốn xem xem có thể hạ lưu đến mức nào!

Thấy cô càng hoảng sợ, lời nói của Tư Hoài Dụ càng trở nên trắng trợn hơn, như cố tình làm cô khó xử, anh nói: “Chồng cháu sẽ sờ khắp cơ thể người phụ nữ đó, hôn từng tấc da thịt của người phụ nữ đó, bọn họ còn thở hổn hển kêu lên từng hồi.”

Nghe đến đây, khuôn mặt người phụ nữ trước mặt lập tức đỏ bừng, cảm giác xấu hổ dâng lên, cô khẽ nói: “Chú nhỏ, chú, chú…”

Cô ấp úng mãi cũng không nói nên lời, xấu hổ quá, sao có thể nói những lời trần trụi như vậy được?

Thấy cô xấu hổ đến mức sợ hãi, Tư Hoài Dụ kéo kéo chiếc cà vạt ở cổ áo sơ mi, giọng khàn khàn nói: “Là cháu thả nó ra ngoài ăn vụng, là cháu cho nó cơ hội đè lên người phụ nữ khác để giải tỏa.”

“Đừng, đừng nói nữa!” Ôn Nhiễm lùi lại, ngã ngồi xuống ghế sofa, Tư Hoài Dụ đứng ngay trước mặt cô.

Người phụ nữ ngước lên nhìn anh, thân hình người đàn ông cao lớn như vậy, còn cô thì giống như một con vật nhỏ bé, lời nói của cô thậm chí không có sức chống cự.

Cô lẩm bẩm: “Họ rõ ràng mới… sao có thể lại đi…”