Chương 4: Đây Là Lần Cuối Cùng

Hoắc Minh Kỳ có chút hối hận, nhưng ngại mất mặt, làm như không quan tâm nói " Nó sở dĩ thành ra như này, đàn ông con trai hai mươi tuổi một chút trách nhiệm cũng không có, ném lại vị hôn thê của mình rồi trốn đi tất cả cũng nhờ bà!"

" May là lần này có anh trai nó đứng ra, người Đường gia mới không so đo, bằng không quan hệ hai nhà nhất định sẽ bị hủy trong tay tên bất hiếu này!"

Bạch Giản Hề vẫn còn tức giận " Nó là con tôi, tôi không chiều nó còn chiều ai? Trước đó ông còn chiều nó hơn tôi!"

Hoắc Minh Kỳ không còn lời nào để nói, cuối cùng không đành lòng tiếp tục trách móc con trai út.

" Chuyện lần này coi như bỏ qua. Ngày mai con cùng ta đi Đường gia, nói xin lỗi với Đường gia và Nhiễm Nhiễm, về sau con đừng vì Nhiễm Nhiễm hay bám lấy con mà gây chuyện nữa"

" Con bé là một đứa trẻ rất đơn thuần, nếu con bé đã quyết gả cho anh trai con thì sau này sẽ không tiếp tục thích con nữa."

" Con cùng đừng như trước nữa, thái độ đối với con bé ác liệt như thế, dù sao thì con bé cũng là con gái, là tiểu công chúa ngàn kiêu vạn sủng của Đường gia, về sau cũng chính là chị dâu con, sau này nhìn thấy con bé thì thái độ tôn trọng một chút."

Hoắc Trọng Thâm bị hai chữ chị dâu kí©h thí©ɧ, tay đột nhiên nắm chặt lại.

" Cô ta thật sự cùng anh đính hôn?"

Bạch Giản Hề thở dài một hơi

" Nhiễm Nhiễm là một đứa bé tốt, ta nhìn con bé lớn lên, lúc còn bé đã coi nó như con dâu mà đối đãi, ai biết tên tiểu tử con không thích nó."

" Nó có chỗ nào không tốt?"



" May mắn là con bé cùng Hoắc gia ta vẫn còn duyên phận, vẫn là con dâu nhà ta, bằng không hoa lạc nhà khác, ta trong lòng Đường phu nhân sẽ không còn tí đáng tin nào nữa, lúc mẹ và Đường phu nhân cùng nhau mang thai, lúc đó mẹ đã nói với bà ấy sẽ cho các con lấy nhau"

Hoắc Trọng Thâm không nghe nổi nữa. Hắn đứng phắt dậy, lấy áo khoác đi lên tầng hai, đóng cửa rầm một tiếng. Hắn lấy điện thoại mở ra, nhìn thấy ngày hôm qua Đường Mộc Nhiễm gọi mười mấy cuộc điện thoại hắn đều không bắt máy, trong lòng có chút hối hận, tâm trạng cáu kỉnh đã biến mất, cái lễ đính hôn chó má kia đáng ra không nên tổ chức!

Hắn đem điện thoại nhấn gọi, một lúc sau đầu bên kia có người tiếp.

" Alo?"

" Đường Mộc Nhiễm, hiện giờ cô đang ở đâu?"

" Có chuyện gì sao?"

" Tôi đi tìm cô!" Hoắc Trọng Thâm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lôi Đường Mộc Nhiễm đến trước mặt.

" Vì trả thù tôi mà ngay cả hôn nhân đại sự của mình cũng đem ra làm trò đùa!"

Hắn mệt mỏi nhéo nhéo sống mũi " Đường Mộc Nhiễm, cô đã mười chín tuổi, đã không còn là đứa nhỏ 3 4 tuổi, không thể tùy ý như vậy, không ai có thể vây quanh cô mãi, tôi cũng không thể bảo vệ cô cả đời. Đây là lần cuối cùng, tôi giúp cô nghĩ cách, cô với anh trai tôi hủy hôn đi."

" Tút Tút tút...."

Đáp lại hắn là một lượt tút dài.

Hoắc Trọng Thâm " ....."



Gọi lại lần nữa đầu dây bên kia vẫn không nhận điện thoại!

" Chết tiệt!"

Bạch Giản Hề nhìn thấy hắn mới lên lầu không lâu, quần áo cũng chưa thay đã chạy xuống

" Sắp ăn cơm rồi!"

" Con muốn đi đâu?"

" Ăn cơm trước rồi..."

Lời của bà nói còn chưa xong, Hoắc Trọng Thâm đã không còn trong nhà, ngoài cửa đã truyền đến tiếng động cơ xe thể thao nhanh như chớp đã mất bóng khỏi biệt thự.

" Đứa nhỏ hấp tấp này, không làm người khác bớt lo được!"

****

Đường Mộc Nhiễm vừa mới đặt điện thoại xuống, xoay người đã thấy Hoắc Trọng Cẩn ở phía sau.

Không biết vì sao lại có chút chột dạ.

Cô theo bản năng giải thích " Là điện thoại của Hoắc Trọng Thâm, anh ta hỏi em đang ở đâu. Em cũng không nói cho anh ta"