Chương 12: Bệ hạ, ta sai rồi!

Lúc Nhan Hựu mở mắt ra, phát hiện mình đang quỳ trên mặt đất, trên người mặc trường bào váy dài màu lam nhạt, tua rua bên tai khẽ lắc lư, mang đến một chút tiếng vang lanh lảnh.

Thế nhưng giờ phút này, ngoại trừ việc cô đang quỳ ở chỗ này ra, phía sau còn có một đám thị thϊếp cùng cung nữ và thái giám, toàn bộ đều cùng nhau quỳ xuống, khe khẽ khóc, tiếng khóc thút thít khiến cô vô cùng khó chịu.

Ngay trước mặt Nhan Hựu, một thái giám mặc cung bào màu xanh lá cây cầm thánh chỉ màu vàng tươi sáng đang tuyên bố: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Tiên hoàng Tam hoàng tử Tuân Vương tham ô quân lương, làm việc thiên tư làm rối kỉ cương, kết bè kết cánh, mưu toan mưu phản, đại nghịch bất đạo, tội không thể truất. Niệm này là Thánh Thượng đồng tông huynh đệ, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, tù chung thân ở Hàn Dạ tự, vì tiên hoàng túc trực bên linh cữu, vĩnh viễn không thể ra ngoài. Nam đinh trong phủ nhập tiện tịch làm nô ɭệ, phụ nữ và trẻ em làm tỳ, khâm thử——”

Nghe xong thánh chỉ này, những thị thϊếp kia khóc càng lớn tiếng, lại có mấy người trực tiếp hôn mê bất tỉnh, đáng tiếc là, không ai đồng tình với bọn họ, bọn họ đều bất quá chỉ là vật hi sinh dưới quyền phong kiến mà thôi.

Nhan Hựu nghe thấy những tuyên chiêu này, lại nghe thấy hai chữ Tuân Vương, cô ngẩn người, lập tức phản ứng lại, hỏi 5252: “Hệ thống, đây có phải là thế giới của Liên Thành Dục hay không?”

5252 trả lời ngay lập tức: [Đúng vậy.]

Nhan Hựu nhíu mày, quả nhiên là thế giới này.

Liên Thành Dục, cái tên này, cũng từng đối với cô là khắc cốt ghi tâm.

Thiếu niên phong lưu, cưỡi ngựa xuống Giang Nam chơi đùa, mỗi người một kiếm một ngựa, trên đường từ Giang Nam đạo trở về kinh thành, gặp được Nhan Hựu cũng đến kinh thành tìm người thân.

Hai người vì một hồi cường đạo cướp bóc mà quen biết, thiếu niên áo lam kia tuấn mỹ dị thường, phong tư yểu điệu, võ nghệ lại càng cao cường, vài chiêu liền đem những cường đạo kia đánh đến hoa rơi nước chảy, Nhan Hựu ở trong xe ngựa nhìn thấy hắn đánh nhau, hưng phấn vỗ tay, liên tục hô to thật lợi hại, nha hoàn ở một bên phá lệ ngượng ngùng mất mặt, mà lúc thiếu niên kia nhìn qua, nụ cười vô cùng tuấn mỹ sáng lạn.

Kế tiếp trên đường trở về kinh, Liên Thành Dục vẫn đi theo xe ngựa của cô, xem như bảo vệ cô.

Nhan Hựu nói với hắn rằng mình là con gái của Đại Lý tự khanh Nhan Hựu, từ nhỏ thân thể yếu ớt, nuôi dưỡng ở Giang Nam, hiện giờ tuổi đã lớn, đi kinh thành đoàn tụ với phụ thân. Liên Thành Dục nghe, cũng không tiết lộ tên thật của mình, chỉ nói mình tên là Trần Dục, cũng là đến kinh thành nương tựa người thân.

Dọc theo đường đi, Nhan Hựu cùng hắn nói chuyện rất vui vẻ, tính cách cô hoạt bát sáng sủa, cười lên như tỏa ánh mặt trời tươi sáng, khuôn mặt kiều mị của thiếu nữ ở trong lòng Liên Thành Dục lưu lại một vết hoa ngân thật sâu, rốt cuộc không xóa được.

Sau khi trở về kinh thành, Nhan Hựu năm lần bảy lượt muốn nghe ngóng xem trong triều có quý tử của đại thần nào tên là Trần Dục hay không, nhưng cũng không có, cha cô cũng nhiều lần nói cho cô biết, thân phận của cô là dòng dõi danh môn, không thể gả cô cho một người bình thường.

Về sau, Nhan Hựu trên đường lại gặp Liên Thành Dục nhiều lần, mỗi lần hai người đều tiếp chuyện nhau rất lâu, bầu không khí ngọt ngào đến thế cũng không thể xua đi được, mỗi một lần bọn họ cũng ước định thời gian gặp mặt lần sau.

Ngày Nhan Hựu và Liên Thành Dục hứa hẹn cả đời, vừa đúng là tết Trung thu, dưới trăng tròn, Nhan Hựu cùng thiếu niên tuấn mỹ kia nhiệt tình hôn nhau, sau đó, trao nhau vật định tình, Nhan Hựu cho hắn túi tiền của mình, hắn tặng ngọc bội trên người của hắn, nhìn chữ Dục phía trên, trong lòng Nhan Hựu vui mừng đến mức không kìm chế được.

Nếu câu chuyện kết thúc ở đây, thì thật quá tốt rồi. Nhưng nhiệm vụ của Nhan Hựu là phải công lược hắn, sau đó vứt bỏ hắn. Tuy rằng cô biết thân phận của Liên Thành Dục là con thứ tư của Hoàng Thượng, nhưng cô lại chỉ có thể làm bộ không biết.