Chương 14: Bệ hạ, ta sai rồi!

Nhan Hựu ngẩn người, lập tức truy hỏi: “Là muốn ban cho ta rượu độc sao? Hay là lụa trắng? Hoặc là dao găm? Ta có thể chọn không? Nhưng ba kiểu chết này đều rất khó coi, có cách nào chết vẫn xinh đẹp như trước không?”

Tào công công chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra, hắn xoa thái dương: “Nương nương suy nghĩ nhiều rồi, nương nương là thân thể thiên kim, Hoàng Thượng sẽ không để nương nương chết.”

Nhan Hựu nga một tiếng, sau đó không nói lời nào nữa.

Dựa theo trí nhớ sau khi cô đi, thân thể này sau khi gả cho Liên Thành Tuyên liền không ngừng sinh bệnh, một tháng có nửa tháng đều triền miên trên giường bệnh, nếu như cô không trở về, không quá năm năm, cô sẽ ở dưới sự an bài của chủ hệ thống bị bệnh mà chết.

Liên Thành Tuyên bởi vì mỹ mạo của cô mà cưới cô, lại bởi vì thân thể cô yếu ớt nhiều bệnh mà dần dần chán ghét cô, chưa tới hai tháng, hắn liền nâng trắc phi nương nương mới, từ đó không đặt chân vào phòng của cô nữa, mà cô cũng mỗi ngày làm bạn cùng bình thuốc, cơ hồ không có tiến cung, cũng không có nhìn thấy Liên Thành Dục, cho nên ở trong lòng Liên Thành Dục, cô vẫn không biết thân phận của hắn, cho dù hắn làm hoàng đế, ở trong lòng cô, vẫn là một thường dân.

Tới đâu hay tới đó, tùy Liên Thành Dục muốn làm gì, trái hay phải thì cô vẫn là tới tiêu trừ chỉ số hắc hóa của hắn.

“Hệ thống, chỉ số hắc hóa của Liên Thành Dục là bao nhiêu?” Nhan Hựu hỏi 5252.

[50%] 5252 trả lời.

“Thấp như vậy sao?” Nhan Hựu có chút kinh ngạc, "Vậy thì làm sao có thể khiến cho thế giới này sụp đổ được.”

[Dựa theo hướng đi của thế giới cũ, sau khi Liên Thành Dục làm Hoàng Đế là một bạo chúa, xem mạng người như cỏ, tàn sát dân chúng, không nghe khuyên bảo, ngược lại tàn sát Trung Lương, khiến cho cả nước lâm vào nguy cơ, dân chúng lầm than, cho nên dẫn đến thế giới sụp đổ.] 5252 giải thích.

Nhan Hựu nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.

Ngay lúc cô trầm tư, thái giám tuyên chỉ kia đột nhiên đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, sau đó phất phất ống tay áo ngay trước mặt cô, một mùi hương hoa đột nhiên truyền đến, thân thể Nhan Hựu nghiêng ngả, lập tức trước mắt tối sầm lại, ngã xuống, mất đi ý thức.

Ngủ một giấc, không biết qua bao lâu, lúc Nhan Hựu mở mắt ra, đã là buổi tối, chỗ cô bây giờ, là ở trong một tòa cung điện.

Mở mắt ra, tấm màn che mái vòm khổng lồ treo ở phía trên giường, cô ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy trong cung điện hoa lệ này, khắp nơi đều bày đồ vật tinh xảo, từ bàn ghế mềm lớn, đến gương trang điểm cùng đồ trang trí nhỏ, chỉ riêng mặt dây chuyền đồng tâm bạch ngọc trước cửa sổ, phẩm chất đều đặc biệt cao.

cô tỉ mỉ đánh giá hết tất cả trong phòng này, cơ hồ có thể xác định, hiện tại cô bị Liên Thành Dục đưa vào cung, về phần nhốt ở nơi nào, điều này cô không biết.

Nhan Hựu xuống giường, cô thấy trên người mình đã thay váy trắng, nhíu mày, cô mang giày vào, sau đó đi về phía cửa cung điện.

Mở cửa, đứng ở cửa có hai vị cung nữ cùng bốn thái giám, một trái một phải, nhìn thấy cô, đều quỳ xuống hành lễ: “Nương nương kim an.”

Nhan Hựu nhíu mày, cô không để ý tới bọn họ, chỉ ra khỏi cung điện, đánh giá bốn phương tường cung, còn có hoa cỏ cây cối trong sân trong tường, cô quay đầu nhìn lên phía trên cung điện, liền nhìn thấy ba chữ “điện Ỷ Lan”.

Cô kinh ngạc nhìn, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy trong tâm tư phức tạp, không vì điều gì khác, cung điện này, là tỷ tỷ Nhan Ninh của cô lúc làm hoàng phi đã từng ở qua, đưa cô đến ở nơi này, là vì sợ cô không quen ở nơi khác?

Ngay khi cô đứng ở nơi đó ngây người, phía sau cửa cung có tiếng nói, một tiếng sắc bén “Bệ hạ giá lâm——”, lập tức những cung nữ cùng thái giám kia vùi đầu càng thấp hơn.

Nhan Hựu quay đầu lại, liền nhìn thấy ở phía cửa cung, người mặc trường bào màu vàng sáng, đầu đội kim quan, hoa mỹ vô biên Liên Thành Dục, mấy năm không gặp, bộ dạng của hắn càng thêm phong thần tuấn lãng, lông mày như tinh như kiếm mục, khẽ mím môi đỏ, phá lệ đẹp mắt.