Chương 2: Chồng tôi muốn gϊếŧ tôi 2

Rời khỏi khách sạn, Nhan Hựu đi theo Hứa Nguy Chỉ đang nhắm mắt làm ngơ, nhìn tấm lưng thon dài phía trước bước đi như bay, cô không khỏi chạy theo sau, lảo đảo, không cẩn thận, dưới chân cô vấp phải một cục gạch, lập tức đυ.ng thật mạnh vào lưng anh.

“Ui da.” Mũi cô đau xót, đôi mắt tức khắc đỏ lên, cảm giác vừa chua vừa đau khiến cô nhịn không được mà kêu lên tiếng.

Người phía trước dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô, khuôn mặt Hứa Nguy Chỉ đẹp phá lệ, vừa trắng vừa xinh đẹp, là khuôn mặt ôn nhu điển hình, nhưng mà giờ phút này bộ dạng anh không cười thoạt nhìn có chút đáng sợ, trong con ngươi đen nhánh kia tựa như đóng băng.

Nhan Hựu bị anh nhìn như vậy, không khỏi có chút chột dạ, ngón tay cô đặt xen kẽ vào nhau, ánh mắt nhẹ nhàng đổi hướng nhìn: “Ừm... Anh đi đâu vậy?”

Hứa Nguy Chỉ nghe thấy cô hỏi như vậy, lạnh lùng mở miệng: “Cô hy vọng tôi đi đâu đây? Có lẽ tôi không nên đến, phải không?”

Nhan Hựu chớp chớp mắt: “Anh nói như vậy nghĩa là anh không tin em sao?”

Giọng điệu của Hứa Nguy Chỉ càng lúc càng lạnh lùng: “Cô có đáng để tôi tin không? Cô và tôi đã nói gì trong nửa tháng qua, cô còn nhớ không?”

Nhan Niếp vẻ mặt ngây thơ.

"5252, tôi đã nói gì?" Nhan Hựu ở trong đầu gọi 5252.

[Hứa Nguy Chỉ, tôi đã chịu đựng anh quá đủ rồi! Anh có thể nào đừng quá quan tâm tôi không!].

[Anh thật sự rất phiền, Hứa Nguy Chỉ, tôi nhắc lại một lần nữa, tôi thật sự không cần anh chăm sóc mỗi ngày, tôi là một người tự lập, không phải là tù nhân cần anh giám sát!]

[Anh cút đi, Hứa Nguy Chỉ, lại đυ.ng vào tôi nữa, thì chúng ta lập tức ly hôn!]

[Tôi ghét anh, Hứa Nguy Chỉ, anh không hiểu tôi chút nào, tôi chịu đựng anh đủ rồi!]

[Ly hôn đi, Hứa Nguy Chỉ, chúng ta không thích hợp!]

[Tôi hối hận, đúng! Tôi rất hối hận! Tôi sẽ ly dị anh, tôi hứa sẽ dừng cuộc hôn nhân này!]

[Đừng tới tìm tôi, Hứa Nguy Chỉ!]

[Hứa Nguy Chỉ, đừng gọi điện thoại cho tôi, anh thật sự rất phiền!]

[Tránh xa tôi ra, Hứa Nguy Chỉ!]

......

Phông chữ màu đen dày như làn đạn mang theo nguyên âm của Nhan Hựu xẹt qua trước mặt cô, Nhan Hựu cảm thấy lỗ tai nóng lên đau đớn, cô không nghĩ tới việc khi đó vì muốn ly hôn với Hứa Nguy Chỉ, mà lại nói nhiều lời quá đáng đến như vậy.

Hai má cô có chút nóng lên, nhìn Hứa Nguy Chỉ lạnh lùng đến tận cùng, cô có chút xấu hổ đá viên gạch dưới chân: “Trán, trán... À... Đó là lỗi của tôi... À... Thật sự xin lỗi…”

Hứa Nguy Chỉ nhìn thấy cô không thành tâm xin lỗi, cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi, căn bản cũng không để ý tới cô.

Nhan Hựu nhìn bóng lưng anh không chút lưu tình, cô cắn môi, lại đi theo anh.

“Tôi sai rồi.” Cô nói, giọng điệu ảo não, “Hứa Nguy Chỉ, tôi nói tôi sai rồi, tôi không nên nói những lời đó với anh, anh tha thứ cho tôi có được không?” Bóng lưng màu đen ở phía trước không dừng lại.

Nhan Hựu lại đưa tay nắm lấy góc áo khoác của anh, vất vả lắm mới bắt được, Hứa Nguy Chỉ dùng sức kéo áo lại một cái, cổ tay Nhan Hựu đau đớn, cô kêu thảm một tiếng, lập tức ngã đặt mông xuống đất.

Nhan Hựu ngồi trên mặt đất, nước mắt lưng tròng che cổ tay mình, lông mày xinh đẹp của cô khẽ nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Hứa Nguy Chỉ vẻ mặt lạnh lùng vừa dừng bước, cô tức giận hừ một tiếng: “Anh không muốn để ý tới tôi nữa, được rồi, từ hôm nay trở đi, anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông!” Nói xong cô một tay chống xuống đứng lên từ dưới đất, rất có khí thế mà xoay người rời đi.

Một bàn tay lạnh kéo cổ tay cô, hết lần này tới lần khác vẫn là người bị thương, Nhan Hựu lại kêu thảm thiết một tiếng, ánh mắt phẫn nộ quay đầu lại trừng anh: “Anh cố ý phải không?! Anh đang cố trả thù tôi sao?!”

Thần sắc Hứa Nguy Chỉ vẫn lạnh lùng như trước, chỉ là trong con ngươi toát ra vài phần bất đắc dĩ.

Nhan Hựu hất tay anh ra, cô che cổ tay sưng đỏ của cô, giọng điệu oán giận: “Đau chết tôi, thật đáng ghét, tôi không để ý tới anh.” Nói xong cô lại đi.

Hứa Nguy Chỉ lần nữa bắt lấy cô, lúc này đây là cánh tay, giọng điệu anh có phần ngang bướng, nói: “Đến bệnh viện.”

Nhan Hựu học theo vẻ mặt lạnh lùng của anh: “Tôi không đi.”

Hứa Nguy Chỉ cúi đầu nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Nhan Hựu, khi nào cô mới chịu nghe lời?”

Nhan Hựu cười lạnh: “Tôi là loại người gì, anh không biết sao? Anh vừa rồi không phải nói rằng nửa tháng nay tôi đối xử với anh lạnh nhạt, thái độ ác liệt sao? Nếu tôi chịu nghe lời, thì tôi sẽ đối xử với anh như vậy sao?”

“Nhan Hựu!” Giọng điệu của Hứa Nguy Chỉ sắc bén hẳn lên.

Nhan Hựu quay đầu bước đi, cô cất một tiếng: “Không thể ở bên nhau nữa thì cứ dừng lại, ly hôn rồi ai nấy tự sống cho riêng mình không được sao, tôi thấy nếu anh không ở cùng tôi nửa tháng nay, cuộc sống của anh cũng sẽ rất tốt, không phải sao?”

Ánh mắt Hứa Nguy Chỉ lộ ra niềm đau đớn, trong ánh mắt sâu thẳm của anh, tràn đầy hình ảnh gương mặt vô tình của Nhan Hựu, trong lòng anh đau đến nhỏ máu, nhưng lại không thể nói ra.

“Nhan Hựu,...” Âm thanh của anh khàn xuống, “Rốt cuộc cô muốn cùng tôi làm loạn đến khi nào? Cô có thật sự quyết định ly hôn với tôi không?”

Ly hôn? Sao có thể làm như vậy được? Rời khỏi anh mà khiến anh không hắc hóa được thì đúng là lợi hại.

Nhan Hựu ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn mỹ của anh: “Nếu tôi thật sự muốn ly hôn với anh, anh có đồng ý không?”

Hứa Nguy Chỉ mím môi, bàn tay trắng nõn thon dài của anh lại bỏ vào trong túi áo, Nhan Hựu nhìn thấy, cô biết, anh lại cầm con dao gấp kia, xem ra chỉ cần cô nói ra những lời muốn ly hôn với anh, anh sẽ gϊếŧ cô.

“Tôi không đồng ý.” Hứa Nguy Chỉ lạnh lùng mở miệng, “Muốn tôi đồng ý, trừ khi tôi chết.”

Nếu không thì tôi chết, có phải không? Nhan Hựu ở trong lòng yên lặng bổ sung.

“Vậy quên đi.” Nhan Hựu giật giật khóe miệng, “Nếu anh không đồng ý, vậy tôi cũng không có gì để nói, không ly hôn thì không ly hôn.”

Hứa Nguy Chỉ nhìn thấy cô đột nhiên buông bỏ, anh giật mình, lập tức cười khổ. Trước đó nửa tháng, không biết vì cái gì, cô làm trời làm đất muốn ly hôn, dỗ dành anh cũng dỗ dành, ầm ĩ anh cũng ầm ĩ, đủ loại biện pháp cũng dùng hết, cô có bị đánh chết cũng không buông bỏ, hạ quyết tâm muốn ly hôn, thậm chí còn muốn tìm người cùng lên giường để nɠɵạı ŧìиɧ. Nếu anh vừa mới ở trong khách sạn lại nhìn thấy cô và người khác làm ra chuyện gì, anh sẽ làm chuyện gì, con dao gấp trong túi anh chính là đáp án.

Nhan Hựu nhìn thấy nụ cười khổ trên gương mặt anh, cô sửng sốt một chút, lập tức cúi đầu muốn rời đi: “Tôi đi đây.”

Hứa Nguy Chỉ kéo cô lại lần thứ ba, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Nhan Hựu, cùng tôi về bệnh viện đi, tôi đưa cô đến khoa chỉnh hình xem.”

Nhan Hựu không cự tuyệt, chỉ rút tay lại, cô gật đầu: “Đi thôi.”

Hứa Nguy Chỉ nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, trong con ngươi tràn đầy chua xót.

Nhan Hựu bỗng nhiên chú ý tới sự cô đơn của anh, nhưng không có cách nào, cô không thể một giây trước còn đang lạnh như sắt, một giây sau liền nhiệt tình như lửa, trong khoảng thời gian này nhất định phải có một quá trình thay đổi dần dần, nhưng mà cô tin rằng, quá trình này sẽ không lâu.

Hai người lên xe của Hứa Nguy Chỉ, cùng nhau đến bệnh viện nơi Hứa Nguy Chỉ làm việc.

Nhan Hựu ngồi ở ghế phụ, lại gọi 5252: “Giúp tôi tra xem chỉ số hắc hóa của Hứa Nguy Chỉ cao bao nhiêu.”

5252 nhanh chóng trả lời: [90%]

Nhan Hựu ngẩn người: “Sao lại cao đến như vậy?”

5252 trầm mặc một chút: [Hai năm trước, sau khi Hứa Nguy Chỉ gϊếŧ nguyên chủ, vì yêu mà sinh hận, tìm rất nhiều cô gái giống với nguyên chủ để tra tấn, anh ấy tra tấn từng cô gái kia đến mức không nhìn ra hình dạng nữa, sau đó mới cắt đầu lấy máu, coi như thu thập chiến lợi phẩm.]

“Vì vậy, điều này có liên quan gì đến chỉ số hắc hóa của anh ấy? Hiện tại tôi chưa kịp nɠɵạı ŧìиɧ, cũng không có bị anh ấy gϊếŧ, tại sao chỉ số hắc hóa của anh ấy còn cao như vậy?” Nhan Hựu khó hiểu.

[Bởi vì bây giờ Hứa Nguy Chỉ là được sống lại, sau khi anh ấy bị cảnh sát phát hiện là sát nhân hàng loạt, trước khi cảnh sát đến bắt anh ấy, anh ấy đã tự sát, thế giới này theo đó mà sụp đổ, cho nên chúng tôi mới cần ký chủ đến để giữ lại. Mà vừa rồi ngay lúc ký chủ trở về, anh ấy cũng sống lại.]

“...... Mẹ nó.” Nhan Hựu nhịn không được mà chửi tục, “Đây đơn giản là cố ý mà, hiện tại ngồi bên cạnh tôi, không phải là Hứa Nguy Chỉ ôn nhu như nước của lúc trước, mà là một sát nhân hàng loạt?!”

[Vâng, ký chủ.] 5252 đồng tình mở miệng. [Cô hãy tự giải quyết thật tốt.]

Nhan Hựu che trán lại, thở một hơi thật dài trong lòng, biết Hứa Nguy Chỉ sau khi cô chết đã làm nhiều chuyện như vậy, còn biếи ŧɦái đến vậy, Nhan Hựu thật sự cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào anh nữa, nghĩ đến động lực vừa rồi của chính mình ở trước mặt anh, Nhan Hựu chỉ cảm thấy mình giống như đã nhảy nhót trên đầu Diêm Vương.