Chương 25: Bệ hạ, ta sai rồi!

Nhan Hựu ừ một tiếng: “Không có việc gì, thϊếp cũng mau khỏe rồi.”

Vẻ mặt Liên Thành Dục đau lòng, hắn kéo cô qua, ôm vào trong ngực, hắn cúi đầu nhìn sắc mặt cô, thấy sắc mặt cô như thường, thần sắc cũng không có tái nhợt khó coi, lúc này mới yên tâm, hắn vuốt ve hai má cô: “Nhan nhan, trẫm không muốn mất đi nàng nữa, vừa nghĩ đến việc nàng sẽ rời khỏi trẫm, trẫm liền đau đến không thể làm gì được.”

Nhan Hựu lẳng lặng nhìn gương mặt hắn, chỉ cảm thấy mình giống như chưa bao giờ nhìn thấu được hắn. Có thể nói là quân tâm khó dò, Liên Thành Dục làm đế vương, công việc của hắn, từ góc độ của cô là không thể hiểu được.

Buổi tối, sau khi Nhan Hựu và Liên Thành Dục điên đảo gối chăn, cô nặng nề ngủ thϊếp đi, mà Liên Thành Dục ở một bên nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cô, hắn vuốt ve mặt cô, sau đó mặc quần áo, ra khỏi cung điện.

Ngoài điện, Lạc Tú thấy hắn đi ra, lập tức quỳ xuống, dáng người cô ta mảnh khảnh, quỳ thẳng tắp, cụp rũ mi mắt, thoạt nhìn có vài phần yếu đuối.

“Trẫm sai bảo ngươi trông coi nàng ấy thật tốt, hôm nay ngươi có nhìn thấy cái gì không?” Liên Thành Dục thấp giọng mở miệng, khí thế bức người.

“Hồi bệ hạ, nương nương hôm nay nôn ra máu, huyết sắc đỏ tươi, nghĩ là độc tố đã bài tiết ra, bệ hạ không cần quá lo lắng.” Lạc Tú thấp giọng trả lời, giọng điệu cẩn thận.

Liên Thành Dục gật đầu, hắn cười khẽ: “Ngoài ra, nàng ấy có nói gì với ngươi không?”

Lạc Tú do dự một chút, lập tức lắc đầu: “Không có.”

Một giây sau, Liên Thành Dục liền tát vào mặt cô ta: “Nói dối.”

Mặt Lạc Tú bị hắn đánh nghiêng sang một bên, cô ta che mặt lại, trong mắt có lệ: “Bệ hạ, hôm nay nương nương còn hỏi nô tỳ, là ai phái nô tỳ tới, nô tỳ nói, là Tào công công sắp xếp.”

Liên Thành Dục cười lạnh, trên mặt hắn lãnh khốc vô tình: “Lạc Tú, ngươi ở trong cung cùng trẫm lâu như vậy, nên làm cái gì không nên làm cái gì, nên nghĩ cái gì không nên nghĩ cái gì, ngươi hẳn là biết tốt xấu, không nên vọng tưởng những thứ không thuộc về ngươi.”

Lạc Tú cúi đầu, trong mắt nước mắt rơi xuống: “Vâng, thưa bệ hạ, nô tỳ biết sai rồi.”

“Cút đi.” Vẻ mặt Liên Thành Dục không kiên nhẫn, “Lần sau nếu dám gạt trẫm, chính là tội chết! Trẫm tuyệt đối không tha thứ!”

Lạc Tú dập đầu Liên Thành Dục, sau đó đứng dậy hốt hoảng lui xuống.

Liên Thành Dục quay đầu lại, nhìn về phía cửa lớn điện Ỷ Lan đang đóng chặt, hắn chậm rãi lộ ra một nụ cười, nụ cười kia tràn ngập cường thế nhất định.

Mà trong phòng, Nhan Hựu đã trở lại giường nghĩ đến cảnh tượng vừa mới nhìn thấy, Liên Thành Dục tát Lạc Tú kia, rơi nước mắt, Nhan Hựu cơ hồ có thể khẳng định, Lạc Tú đối với Liên Thành Dục là hoa rơi có ý, về phần Liên Thành Dục, lại là nước chảy vô tình.

Kể từ đó, cũng khó trách ánh mắt Lạc Tú nhìn cô quái dị như vậy, ngay cả Liên Thành Dục còn cùng cô làm chuyện kia trước mặt Lạc Tú, đó đơn giản chính là cách ứng phó, không chỉ là ứng phó với Lạc Tú mà còn là ứng xử với cô!

Sáng hôm sau, Lạc Tú đến hầu hạ Nhan Hựu dậy, thay cô mặc quần áo rửa mặt, sau đó giúp cô ăn mặc, cô mặc váy cung thêu từng mảng lớn hoa văn hải đường, vòng eo thon thả mảnh khảnh. Khuôn mặt xinh đẹp kia bởi vì thân thể càng lúc càng thoải mái, hoặc là do có Liên Thành Dục yêu thương, mà tràn ngập khí huyết, làn da trắng hồng, cả người không phấn trang, càng thêm xinh đẹp dị thường.

Lạc Tú giúp Nhan Hựu chải một búi tóc phi tiên xinh đẹp, trên búi tóc của cô có một đóa hoa nhung thu hải đường màu hồng phấn, tiếp theo lại cài xiên cho cô hai cây trâm tua rua bạch ngọc, tua rua thật dài buông xuống bên tai cô, trong lúc lắc lư, sáng rực rỡ sinh quang.

“Lạc Tú, ngươi thật khéo tay.” Nhan Hựu không nhịn được khen cô ta, cô quay đầu lại nhìn Lạc Tú, “Bộ dạng của ngươi cũng rất xinh đẹp, nếu được ăn mặc, chắc cũng không kém ta, bây giờ trong lòng ngươi có ai không?”