Quyển 1: Vườn trường nữ chính trọng sinh – Chương 30

Lúc Nam Hoan trở lại trên xe Tần Tri Dã, nhìn thấy vẻ mặt Tần Tri Dã phức tạp, cô giả vờ không biết, đến gần Tần Tri Dã.

Tần Tri Dã lập tức ngây ngẩn cả người, đây chính là lần đầu tiên Nam Hoan chủ động tới gần cậu.

Đầu óc cậu đột nhiên không thể hoạt động nổi, chỉ có thể dựa theo bản năng ôm lấy Nam Hoan, sau đó hung hăng hôn lên mặt Nam Hoan một cái.

Hệ thống oán hận mà đấm mặt đất, nhưng cũng biết không nên quấy rầy Nam Hoan phát huy, cho nên không phát ra tiếng động lớn.

Tài xế có mắt nhìn vừa khởi động xe, vừa bật tấm chắn nên, bảo đảm mình không nhìn thấy, không nghe thấy gì cả.

Nam Hoan ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tri Dã: “Tần…… Tri Dã, tôi có thể mượn cậu 50 vạn không?”

Đến lúc này Tần Tri Dã mới phản ứng lại, liên hệ với việc vừa rồi nghe lén được, đáy mắt cậu lập tức tối sầm xuống: “Vậy thì phải xem cậu làm như thế nào.”

Cậu thật sự không ngờ tới, hóa ra mấy người vô tích sự của nhà họ Lâm còn có tác dụng như vậy.

Nam Hoan chăm chỉ làm bài tập, cố gắng bỏ qua ánh mắt nóng bỏng đến từ Tần Tri Dã.

Khi ở trên xe Tần Tri Dã liền muốn động tay động chân, vẫn là Nam Hoan ngàn nói vạn nói không chịu làm trên xe, Tần Tri Dã mới buông tha cô.

Chỉ là, nhìn đống chữ cái trước mặt, Nam Hoan gãi gãi đầu, cảm thấy chắc là mình phải thức cả đêm mới thoát ra được.

Ai, tại sao có thể lấy một đống chữ cái tính ra được một con số vậy, thật là kỳ lạ.

Gần đây hệ thống thường xuyên bị ngắt kết nối, khiến cho hiện tại Nam Hoan làm bài tập cũng không có ai trò chuyện với cô.

Tần Tri Dã nhìn bóng dáng yểu điệu của Nam Hoan, nghĩ đến chuyện chờ lát nữa Nam Hoan sẽ chủ động, trong lòng nóng như lửa đốt.

Cậu nghĩ về nó, trước tiên là đi tắm, rồi sau đó chỉ mặc một cái áo tắm dài mang theo một thân hơi nước ra ngoài.

Nhưng cho đến khi tóc cậu đều khô tự nhiên, vẫn không chờ được Nam Hoan làm xong bài tập.

Tần Tri Dã liếʍ liếʍ răng hàm sau, thật sự là nhịn không nổi nữa, đi nhanh lại một phen đem ôm ngang Nam Hoan lên: “Đừng viết nữa, dù sao cũng không có ai xem.”

Nam Hoan ngủ gà ngủ gật như con gà mổ thóc, đột nhiên liền cảm thấy mất thăng bằng, cô khϊếp sợ, nguy hiểm thật không có kêu ra tiếng.

Tần Tri Dã không chờ nổi nữa ôm Nam Hoan lên trên giường, sau đó cậu ngồi xuống mép giường, ánh mắt lóe sáng nhìn về phía Nam Hoan.

Nam Hoan cảm thấy có điều gì đó kì lạ, nhưng thật sự nghĩ không ra, chỉ có thể hành động dựa theo những gì thảo luận với hệ thống trước đó.

Nam Hoan hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tần Tri Dã, rồi lại đột ngột nhìn qua chỗ khác như bị bỏng.

Yết hầu Tần Tri Dã lăn lên lộn xuống một hồi, chỉ cảm thấy kí©h thí©ɧ tố tuyến thượng thận của mình tăng vọt, còn phấn khởi hơn lúc cậu liều mạng thi đấu xe.