Quyển 1 - Chương 11: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

EDITOR: Mon

Đêm qua thổi một đêm gió lạnh, Lệ Vinh Hiên thành công bị cảm lạnh nằm ở trên long sàng, nghe thấy đại thái giám bẩm báo, tức giận đến hung hăng đập nát chén thuốc trong tay.

Kinh Hoan!

Kinh gia!

Một đám khinh người quá đáng!

Lệ Vinh Hiên kiềm chế trong lòng đầy ngập lửa giận, lạnh giọng phân phó nói: “Chờ nàng tỉnh lại, ngươi lại đi thỉnh một lần.”

Đại thái giám âm thanh đồng ý, khom người lui ra.

Phượng Dao Cung

“Giờ nào?”

Kinh Hoan trở mình, thanh âm hơi khàn, cổ áo nhẹ nhàng lỏng lẻo, lộ ra trắng noãn tinh xảo xương quai xanh.

Canh giữ ở một bên Như Vân nhẹ giọng trả lời: “Hồi nương nương, đã giờ Tỵ.”

Lông mi dày đặc cong vυ"t của Kinh Hoan run nhẹ, chậm rì rì ngồi dậy: “Dậy thôi.”

Lại không dậy nổi, hoàng đế mắt mù phải tức chết rồi.

Chờ Kinh Hoan đặt tay lên tay Như Vân cho nàng đỡ ngồi dậy, liền có hơn 10 vị cung nữ tay bưng khay trật tự rõ ràng đứng ngay ngắn đi vào.

Trong Đế Cung của Kinh Hoan trước kia cũng có rất nhiêu cung nữ hầu hạ, Kinh Hoan thần sắc không thay đổi giơ tay lên, lập tức có cung nữ bước lên cho nàng thay quần áo.

Đột nhiên, Kinh Hoan nhẹ hít một tiếng, cau mày đẩy ra cung nữ đang thay quần áo cho nàng, đưa tay ra ở phía sau cổ áo chỗ sờ soạng một phen, lấy ra một cây kim thêu hoa.

Kim thêu hoa kim tiêm lóe hàn quang.

Bao gồm Như Vân cùng các cung nữ khác sôi nổi thay đổi sắc mặt, không hẹn mà cùng quỳ xuống.

Trắng bạch đầu ngón tay câm lên kim thêu hoa, ánh mắt Kinh Hoan khẽ đảo, nhìn bên cạnh chân cung nữ cười lạnh một tiếng: “Như thế nào? Tưởng mưu sát bổn cung?”

Mới vừa rồi cung nữ cho Kinh Hoan thay quần áo dọa một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, liên tụcxin tha: “Nương nương tha mạng! Nương nương tha mạng! Đây là từ Cung Đình Cục mới vừa lấy tới xiêm y, không phải nô tỳ làm!”

Kinh Hoan tiến lên một bước đem cung nữ đá lăn trên mặt đất: “Chẳng lẽ là bổn cung còn cố ý hãm hại ngươi?”

Kinh Hoan ha cười một tiếng, sắc mặt kiêu căng, ánh mắt xem cung nữ giống như đang xem con kiến như vậy: “Ngươi xứng sao?”

Một lần nữa quỳ trở về cung nữ sắc mặt cứng đơ.

Kinh Hoan vui vẻ.

Nhưng như vậy thì thế nào?.

Liền tính là trẫm cố ý hãm hại ngươi, ngươi cũng phải cắn răng cho trẫm chịu!

“Xem ra là bổn cung tính tình thật quá là tốt, lại còn như vậy tiếp tục đi xuống, phỏng chừng liền phải bò đến bổn cung trên đầu ngồi!”

Kinh Hoan vung tay áo: “Người tới, đem Phượng Dao Cung toàn bộ cung nhân ở đây đưa đến Hoán Y Cục, một lần nữa tuyển một đám tay chân nhanh nhẹn lại đây!"

Quỳ trên mặt đất vài tên cung nữ sắc mặt biến đổi, phanh phanh phanh dập đầu liều mạng xin tha.

Kinh Hoan hết thẩy không để ý, cho Như Vân đến vì nàng chải chuốt, tùy ý để nhưng cung nữ khóc lóc van xin, bị bịt miệng lôi ra ngoài, đưa đến Hoán Y Cục.

Rút đi chướng tai không ít cây đinh, không khí trong Phượng Dao Cung trông lành không ít.

Kinh Hoan xoa xoa cây trâm được đính huyết hồng đá quý, ở bàn tròn trước bàn để xuống, dùng muỗng ngọc nếm một ngụm ngạch cháo.

Thơm ngọt mềm mại vị làm Kinh Hoan run rẩy lông mi.

Nàng đều nhớ không rõ đã bao lâu không ăn thức ăn của con người, hiện giờ nhấm nháp một lần, ngoài ý muốn mỹ vị.

Kinh Hoan hỏi: “Hoàng đế bên kia thúc giục vài lần?”

Như Vân trả lời: “Ba lần.”

Kinh Hoan khẽ cười một tiếng tiếp tục dùng bữa, để cho con sói mắt trắng kia phải tức chết.

Không nhanh không chậm dùng xong rồi đồ ăn sáng, Kinh Hoan lúc này mới chịu ngồi kiệu, đi Lệ Vinh Hiên tẩm điện.

Mới vừa đi tới cửa, liền nghe được bên trong truyền đến một trận tê tâm liệt phế âm thanh ho khan .

“Ngươi tưởng mưu hại trẫm sao?” Lệ Vinh Hiên tiếng hét phẫn nộ truyền đến: “Trương Minh, đem này tiện tì kéo xuống đi loạn côn đánh chết!”

Kinh Hoan liếc mắt đầy mặt sợ hãi cung nữ, khóc kêu bị người kéo xuống, một chân mới vừa bước vào bậc cửa, lại nghe thấy được Lệ Vinh Hiên âm thanh ho khan.

“Trương minh! Cho trẫm......gọi...... Nước!”