Quyển 1 - Chương 14: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

EDITOR: Mon

Kinh Hoan khóe môi gợi lên một mạt lạnh băng độ cung, uy hϊếp nói há mồm liền nói: “Cấm túc? Ngươi tưởng cũng thật tốt! Cha ta từ trước đến nay yêu thương ta, nếu là biết ta bị người khi dễ, chắc chắn không cao hứng.”

Lệ Vinh Hiên không nghĩ tới kinh hoan sẽ lấy Kinh Bác Đào áp hắn.

Càng làm cho hắn táo bạo cuồng nộ chính là, hắn thật đúng là đối với Kinh Bác Đào có chỗ cố kỵ!

Thấy ánh mắt Lệ Vinh Hiên lập loè, Kinh Hoan tiếp tục hướng về trong ngực Lệ Vinh Hiên cắm một đao: “Nếu ngươi đối Cố mỹ nhân không có tư tâm, vậy làm nàng phụ thân đi Hưng Thuật Thành đi.”

Nói xong nàng cũng không hề xem sắc mặt Lệ Vinh Hiên ra sao, khoan thai rời đi.

Một chân mới vừa bước ra tẩm điện cửa lớn, Kinh Hoan đã nghe thấy trong điện truyền âm thanh bùm bùm đổ vỡ, còn có âm thanh mắng to của Lệ Vinh Hiên.

Kinh Hoan "chậc" một tiếng, một khi không cao hứng liền muốn quăng ngã đồ đạc, hơn hai mươi năm này sống uổng phí.

Kinh Hoan ngồi lên được nâng cao kiệu liễn, nhàn nhạt nhìn xuống thấy Trương Minh một mặt máu me chạy ra, khóe môi nhẹ cong lên:"Đi thôi."

Kinh Hoan thần thức vô cùng cường đại, muốn biết Lệ Vinh Hiên nhất cử nhất động cũng không khó.

Chỉ một cái buổi chiều, tẩm điện Lệ Vinh Hiên đã truyền bốn lần thái y.

Uống nước sặc, ăn cơm nghẹn, ăn cá bị cổ họng bị mắc xương, khi vấn tóc bị cây trâm cắt qua da đầu......

Nữ đế bệ hạ khi nghe Như Vân báo cáo, trong lòng vui vẻ lên trời.

Cho hắn dám ở trẫm trước mặt sủa như điên!

Lại có lần sau, trực tiếp cho 200 tấm bùa xui xẻo!

-

Chi Dương Cung bên trong thiên điện.

Ba tiếng cực nhẹ tiếng gõ cửa truyền đến, ngồi ở trước bàn trang điểm nữ tử thanh tú ánh mắt sáng lên, lập tức khiến cho bên người thị nữ tiến đến mở cửa.

Chờ Lệ Vinh Hiên ăn mặc y phục giả dạng thị vệ đi vào cửa, Cố Đại liền gấp không chờ nổi nhào vào trong lòng ngực hắn, nũng nịu kêu gọi: “Bệ hạ ~”

Này một tiếng gọi này, mềm mại nũng nịu, kêu đến Lệ Vinh Hiên xương cốt mềm nhũn.

Ngay từ đầu trong lòng đầy ngập lửa giận nhất thời tắt hơn phân nửa.

Lệ Vinh Hiên đem người ôm vào trong ngực, mang theo Cố Đại hướng trong phòng đi, trêu đùa: “Ái phi như thế nhiệt tình, là gấp không chờ nổi?”

Cố Đại mặt đẹp đỏ lên, hờn dỗi nói: “Bệ hạ, ngài thật là xấu!”

Lệ Vinh Hiên long tâm đại duyệt, đem Cố Đại ôm đến trên đùi mãnh hôn mấy ngụm.

Cố Đại ở trong lòng ngực Lệ Vinh Hiên hóa thành một hồ xuân thủy, đỏ mặt nhìn Lệ Vinh Hiên, trong mắt tràn đầy ái mộ cùng kính ngưỡng, ôm eo Lệ Vinh Hiên làm nũng.

“Bệ hạ, chỉ là một ngày là một ngày không thấy, Đại nhi liền cảm thấy như cách ba thu, nhớ nhung vô cùng.” Cố Đại ghé vào trong lòng ngực Lệ Vinh Hiên, nũng nịu nói, “Quý phi nương nương có trách cứ ngài hay không?”

Lệ Vinh Hiên nghe Cố Đại nhắc tới Kinh Hoan, tức giận nói: “Nàng ta tác dụng chính là bảo hộ ngươi không bị thương tổn tới, làm sao dám trách cứ trẫm?”

Cố Đại trong lòng đắc ý, Kinh Hoan là Quý phi thì lại như thế nào, bệ hạ sủng ái còn không phải bị nàng chặt chẽ đem khống chế ở trong lòng bàn tay.

Nghĩ đến ban ngày biết cung nữ nghe được tin tức, Cố Đại ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Bệ hạ, Đại nhi nghe nói ngài ban ngày thỉnh thái y, thân thể có khó chịu hay không?”

Lệ Vinh Hiên cũng không muốn cho Cố Đại biết bản thân hắn có bao nhiêu xui xẻo, lời ít mà ý nhiều nói: “Không đáng ngại, chỉ là thỉnh xem mạch bình thường mà thôi.”

Lệ Vinh Hiên nghĩ đến chuyện Hưng Thuật Thành, đối với Cố Đại nói: “Đại nhi, Hưng Thuật Thành nổi lên phản loạn, trẫm để phụ thân ngươi đi thế nào?”

Những phản đảng ở Hưng Thuật Thành, bất quá là thời trẻ những sơn tặc bị hắn thu nhận, nếu phụ thân Cố Đại đến bình định, hắn tự nhiên sẽ suy nghĩ vứt bỏ những tên sơn tặc đó.

Trong mắt Cố Đại hiện lên ánh sáng mừng như điên, nũng nịu nói: “Bệ hạ ngài đối Đại nhi thật tốt, Đại nhi yêu ngài nhất!”

Lệ Vinh Hiên mặt rồng vui vẻ: “Trẫm ngày mai để cho phụ thân ngươi mang binh đi Hưng Thuật Thành bình định, chờ sau khi hắn trở về ta liền cho hắn thăng quan.”

Mấy trăm người sơn tặc mà thôi, chỉ cần Đại nhi vui vẻ, bầu trời ngôi sao hắn cũng hái xuống cho nàng.