Quyển 1 - Chương 8: Bia Đỡ Đạn Quý Phi

EDITOR: Mon

Vân Đoàn có thể làm như nhìn không thấy, thái độ đối đãi tàn nhẫn của Kinh Hoan đối với Lệ Vinh Hiên, xem thường lạnh nhạt, chỉ thiếu đem người dẫm xuống lòng bàn chân.

Kinh Hoan đem bình rượu bỏ vào ống tay áo, mũi chân nhẹ điểm, giống như một con bươm bướm xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua, keo theo làn váy tung bay.

"Hắn lớn lên đẹp." Kinh Hoan thẳng thắn nói.

Từ sợi tóc đến móng tay, sinh ra giống như nằm trên thẩm mỹ của Kinh Hoan, xinh đẹp giống như người trong tranh đi ra.

Là thượng phẩm bạch men gốm sứ, sạch sẽ tinh thuần.

Thích hợp dấu trong phòng.

Vì cái này??

Thật chỉ vì cái này?

Vân Đoàn còn muốn kỹ càng, lại bị Kinh Hoan nhét vào phòng tối.

"Việc của người lớn, ngươi một tên nhãi con chớ quan tâm." Kinh Hoan nhàn nhạt nói.

Vân Đoàn bị nhốt trong phòng tôi nắm hai song sắt lung lay, khóc như một đứa trẻ 200kg: " Hu Hu Ký Chủ ta không muốn ở nơi này... Bla bla."

Chỉ là phòng tối che chắn rất cường đại, Vân Đoàn khóc khàn giọng Kinh Hoan cũng không để ý nó.

Bảo bảo ủy khuất.ing

Kinh Hoan rất nhanh tới cửa lớn Kinh Gia.

Kinh Gia là nhất phẩm hầu phủ ở Đại Lệ Triều, phủ đệ rộng rãi khí thế, hai con sư tử làm bằng đá trấn thủ 2 bên cổng lớn, trên cửa còn thϊếp vàng ghi mấy chữ rồng bay phượng múa vô cùng uy vũ "Võ Xương Phủ An Hầu" có khí thế của gia tộc võ tướng uy mãnh.

Đi đến phòng Kinh Bác Đào Kinh Hoan dừng lại, thấy trong phòng ánh nến chưa tắt, liền biết Kinh Bác Đào cùng vợ mình Ôn thị còn chưa ngủ.

Cái này cũng vừa hay, ít tốn công sức.

Kinh Hoan bước tới búng tay một cái, khiến thị vệ tỳ nữ canh cửa lập tức nặng nề ngủ say.

Cách một tấm cửa, Kinh Hoan nghe thấy 2 vợ chồng đang nói chuyện bên trong.

Cốc cốc cốc.

Âm thanh gõ cửa vang lên, làm cho hai vợ chồng đang nói chuyện im bặt.

"Phu quân ta vừa nghe có người gõ cửa."

Năm nay đã ngoài 40 nhưng Ôn thị vẫn giữ được nét trẻ đẹp ngày nào ôn nhu nói.

Kinh Bác Đào ngồi dậy suy nghĩ nói: "Chắc là Thiệu Nguyên?."

Kinh Thiệu Nguyên là con trai lớn của Kinh Bác Đào.

Hai vợ chồng còn đang nghi hoặc nhìn nhau, đã nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói thanh linh: "Cha mẹ, là ta."

Kinh Bác Đào sửng sốt còn tưởng nghe nhầm cùng Ôn thị nhìn nhau.

Ôn thị cảm thấy lạ: "Hơn nữa đêm sao Hoan nhi còn về nhà?."

Giờ này không phải nên trong hoàng cung sao?

Kinh Bác Đào vội vàng đứng dậy, thắt đai lưng xỏ giày, quay đầu cùng Ôn thị nói: "Hơn nữa đêm canh ba Hoan nhi trở về chắc chắn là có việc quan trọng."

Hai người vội vã mặc chỉnh tề quần áo, nhanh chóng đi ra mở cửa phòng.

Lọt vào tầm mắt là khuôn mặt diễm lệ của Kinh Hoan đứng bên ngoài.

Ôn Thị đã hơn nữa năm chưa thấy con gái nhớ nhung vô cùng, trên dưới xem kỹ nàng, lòng tràn ngập vui mừng: "Hoan nhi sao con lại về giờ này."

Kinh Hoan chọn quần áo cũng là loại di chuyển dễ dàng, váy áo màu xanh nước biển, không những không làm nàng già đi, con làm nổi bậc làn da trắng như tuyết.

Kinh Hoan ánh mắt chớp động, mỉm cười: "Ta nhớ cha mẹ, nên về thăm."

"Thật là đứa nhỏ ngốc, coi như nhớ cha mẹ, cũng không nên đi vào buổi tối bia bao nguy hiểm."

Ôn thị khi nói lời này cũng không muốn quở trách nàng, chỉ là bậc cha mẹ lo lắng, thân mật đem người lôi kéo vào phòng.

Kinh Hoan bị Ôn thị như vậy lôi kéo, ít nhất trong lòng có chút không được tự nhiên.

Kinh hoa là do Linh khí của trời đất thai nghén mà ra, sinh ra đã không cha không mẹ, ngày thường cũng hiếm thấy cùng người khác thân mật tiếp xúc, giờ bị Ôn thị ôn nhu đối đãi nàng nhịn không được muốn rút tay về.

Cũng may, Ôn thị rất nhanh buông tay Kinh Hoan ra, ở bên cạnh nàng ngồi xuống.