Chương 10: Nhóm phát lì xì của nữ phụ giàu có (10)

Diệp Tô cũng không thèm ngẩng đầu lên: "Không biết."

"Chị, chị, chị... " Diệp Anh Hoa tức đến mức sắp phát điên: "Người không biết điều!"

Diệp Tô rốt cuộc cũng bố thí cho Diệp Anh Hoa hai phần sự chú ý: "Mấy ngày nay hai người tìm tôi à?"

Diệp Anh Hoa giơ ba ngón tay lên: "Ba ngày! Chúng tôi đã tìm chị ba ngày rồi đó!"

Diệp Tô: "Tôi đã đi khỏi đây hơn nửa tháng có lẻ rồi, mà đến tận ba ngày trước hai người mấy người mới phát hiện ra tôi bỏ nhà đi hả?"

?!

Diệp Anh Hoa nghẹn họng, sao mà người bỏ nhà đi lâu như chị lại còn có mặt mũi à?

Trương Nhược Lan tiến lên che chở cho Diệp Anh Hoa: "Xin lỗi cô, trước đây chúng tôi cứ tưởng cô không quen với cuộc sống ở nhà, nên đã về nhà họ Trương rồi."

Diệp Tô nhàn nhạt, ánh mắt vẫn không rời khỏi điện thoại: "Ồ, vậy cô không muốn xác nhận với bố mẹ đẻ của mình một chút à?"

Trương Nhược Lan cũng nghẹn họng theo, Diệp Anh Hoa nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Trương Nhược Lan, lập tức nói: "Chị đừng bắt nạt chị của tôi, chị bỏ nhà đi mà còn lý luận à?"

Trương Nhược Lan một lần nữa kéo Diệp Anh Hoa đang tức giận lại, nhẹ nhàng và dịu dàng nói: "Chị không sao đâu. Chị à, đừng giận nữa, ba mẹ rất lo lắng cho cô đó, bảo chúng ta đến đón cô về nhà."

Diệp Tô nói: "Muốn tôi về nhà cũng được, trừ phi là cô - Trương Nhược Lan rời khỏi nhà họ Diệp, bằng không thì miễn bàn."

Trương Nhược Lan mặt đầy vẻ kinh ngạc, Diệp Anh Hoa cũng nhìn Diệp Tô như nhìn kẻ ngốc: "Không thể nào! Chị đừng hòng mơ tưởng, chị ấy vĩnh viễn là người nhà họ Diệp, không ai có thể thay đổi được!"

"Chị đúng là đồ ích kỷ và ngu ngốc." Diệp Anh Hoa tóm tắt hành động của Diệp Tô, "Thôi được rồi, chúng ta đừng quan tâm đến chị ta nữa, để chị ta tự sinh tự diệt đi."

Trương Nhược Lan bất lực lại dịu dàng khuyên Diệp Anh Hoa không nên như vậy, Diệp Tô là chị gái vân vân, Diệp Tô không học hành nên không hiểu chuyện phải nhường nhịn mây mây...

Diệp Tô: "Nhường đường một chút nào, chó ngoan thì không cản đường nhé." Không nên quấy rầy cô ta và em trai mình bồi đắp tình cảm.

Trương Nhược Lan: "..."

Diệp Anh Hoa trợn tròn mắt: "Chị ——"

Ngay lúc này, hơn chục người nam nữ mặc đồng phục của khách sạn ồ ạt xông vào cửa sảnh, xếp thành hai hàng cung kính và thanh lịch, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt mọi người - cháu trai lớn của ông cụ Diệp, người đứng đầu nhà họ Diệp hiện tại - Diệp Cao Minh.

"Là chú họ!"

Diệp Anh Hoa và Trương Nhược Lan nhìn thấy Diệp Cao Minh, ánh mắt đều trở nên cung kính, muốn đến gần nhưng lại không dám khinh suất vì sợ uy nghiêm của đối phương.

Họ kinh ngạc một lúc vì sao Diệp Cao Minh lại xuất hiện ở đây, rồi lại đột nhiên nhớ ra rằng khách sạn sáu sao này vốn là một trong những tài sản trên danh nghĩa của nhà họ Diệp.

Hai người giả vờ chỉnh trang lại, lúc này mới đi thẳng tới và chạm mặt Diệp Cao Minh, bày ra vẻ mặt cung kính của thế hệ sau: "Chào chú, buổi tối tốt lành."

Diệp Cao Minh cũng biết hai người này, khẽ gật đầu rồi vòng qua hai người, đi thẳng đến trước mặt Diệp Tô, dùng giọng điệu ôn hòa đến mức có thể gọi là dễ gần nói: "Cháu là Diệp Tô phải không, là đứa bé đã bị trao nhầm cho nhà họ Trương đúng chứ?

Trương Nhược Lan, Diệp Anh Hoa: ...? ? ?

Diệp Tô nhìn Diệp Cao Minh, nói: "Là cháu đây."

"Những năm qua cháu đã chịu khổ sở rồi." Diệp Cao Minh vẫy tay gọi Tổng Giám đốc của khách sạn đến, "Ống ấy là người phụ trách ở đây, cháu có bất cứ chuyện gì cũng có thể dặn dò ông ấy làm."

Diệp Tô nhìn Diệp Cao Minh, rồi nhìn lại Diệp Anh Hoa và Trương Nhược Lan, nói: "Vâng ạ, mọi người cứ trò chuyện đi, cháu đi trước đây."

Nói xong, Diệp Tô không ngoảnh đầu lại, bước chân là đi.

Diệp Cao Minh thấy Diệp Tô đi rồi, cũng nói theo: "Chú cũng có việc."

Sau đó đuổi theo Diệp Tô, cùng cô đi lên thang máy.

Rồi họ bỏ lại Diệp Anh Hoa và Trương Nhược Lan với vẻ mặt bối rối: ...

Hít vào một hơi.

Có ý gì vậy?

"Tô Tô, Tô Tô, cậu nhìn thấy chưa? Trương Nhược Lan với Diệp Anh Hoa đều xanh mặt rồi!" Hệ thống biến thành một con chim sẻ, vỗ đôi cánh nhỏ của mình trong phòng, vui vẻ mở bảng nhiệm vụ ra.

Khi Diệp Tô quay về phòng, cô nằm trên ghế sofa tiếp tục trò chuyện.

Vừa luyện tập dưới nước, vừa luyện tập cách lấy đồ từ trong chiếc vòng tay trữ vật để giúp bản thân trở nên ngày càng tiên khí giống thần tiên hơn, càng ngày càng khác với người hơn.

Mỗi ngày luyện tập một nghìn lần, như vậy mới có thể khắc sâu vào xương, vào từng mảnh trí nhớ.

Nhiệm vụ: Làm cho người nhà họ Diệp và người nhà họ Trương hối hận.

Tiến độ nhiệm vụ: Đang tiến hành

Giá trị hối hận: 0

"Ơ... sao vẫn là 0 vậy?"

Diệp Túc nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Cậu nên kiểm tra mức độ tức giận của bọn họ."