Chương 13: Nhóm phát lì xì của nữ phụ giàu có (13)

Diệp Tô nói: “Đây là trà hoa đào do bạn tôi pha.”

Bạn của Diệp Tô có thể là ai?

Uống!

Trong lúc nhất thời, ba người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào chiếc bình sứ.

Im lặng trong hai giây.

Dù sao thì Diệp Tô vì cốt cách cũng không định tự mình ra tay.

"..."

Diệp Cao Minh ngay lập tức đứng dậy, liên hệ với bộ phận phục vụ để mang nước sôi và những tách trà tốt nhất. Người quản lý đã gửi xe đẩy đến tận cửa, Diệp Cao Minh tự mình ra ngoài nhận, hơn nữa còn từ chối thỉnh cầu phục vụ của người quản lý.

"Tôi tự mình làm được, anh trước tiên đợi ở bên ngoài đi."

Diệp Vĩnh Niên, Diệp Nhược Lan và Diệp Anh Hoa vừa vặn đang đợi bên ngoài: ... Tại sao chủ nhân nhà họ Diệp lại bưng trà rót nước ở chỗ này?

Lúc này, trong đầu ba người đột nhiên không hẹn mà có một suy nghĩ giống nhau: Diệp Tô thật sự có ở bên trong không? Có lẽ nào bọn họ đã đến nhầm chỗ sao??

Diệp Vĩnh Niên ngập ngừng nói: "Tổng giám đốc Diệp, không biết con gái tôi Diệp Tô có ở trong đó không? Tất cả là do lỗi của tôi vì tôi dạy dỗ không chu toàn, không bằng tôi..."

Diệp Cao Minh lập tức nói: "Không cần, Diệp Tô nói, để cho các người chờ."

Ông ấy không phải không biết nhà họ Diệp thế nào, việc hai nhà chèn ép Diệp Tô ra sao, nếu không phải nhờ bọn họ, Diệp Tô cũng sẽ không thức tỉnh.

Bịch.

Cánh cửa lại lần nữa đóng lại.

Diệp Vĩnh Niên:...

Được rồi, bọn họ không có đi nhầm chỗ.

Chàng trai trẻ tuổi Diệp Anh Hoa rất tức giận mà nói: "Diệp Tô này càng ngày càng quá đáng rồi. Liệu chị ta có nói xấu chúng ta với chú họ không? Chị ta cho rằng leo lên người chú họ là có thể sống một cuộc đời vô tư vô lo sao? Chị ta cho rằng mình là ai?”

Người quản lý ở một bên liếc nhìn Diệp Anh Hoa và tự nhủ: Nếu leo lên Tổng giám đốc Diệp quả thật cả đời sẽ vô tư vô lo.

Lúc này trong lòng Trương Nhược Lan cũng đang tự đánh trống inh ỏi. Cô ta thực sự không hiểu tại sao Diệp Cao Minh lại đặc biệt quan tâm đến Diệp Tô. Liệu ông ấy có tin lời Diệp Tô nói không? Nếu ông ấy tin... Trương Nhược Lan không kiềm được sắc mặt khó coi của mình.

Bên này Diệp Cao Minh bận trước bận sau, cuối cùng cũng pha trà xong.

Chỉ cần tay chạm vào chiếc bình sứ bạch ngọc này, cũng đã cảm nhận được một khí mát lạnh như băng lại ấm áp, so với Ngọc Hòa Điền mà ông ấy cất giữ không chỉ tốt hơn mấy bậc, nhất định đây không phải vật của người thường.

Ông ấy mở chiếc bình sứ ra, ngay lập tức, một mùi thơm nồng nàn của hoa đào lan tỏa ra. Ông ấy cúi xuống nhìn một cái, thì phát hiện ra rằng trà thơm trong bình sứ không giống như loại trà thơm thông thường đã mất đi độ ẩm và bị phơi khô, ngược lại nó còn mới tinh và đẹp đẽ như vừa được hái từ cây đào xuống, vô cùng kiều diễm ướŧ áŧ.

Ông cụ: “Hoa đào này đẹp quá, không biết nó xuất xứ từ nơi nào?”

Diệp Tô cười nhạt, cô nào dám hỏi Thần tiên của Linh Bích nhiều như vậy, sợ làm phiền phức, cô nói: "Vườn đào."

Cảm ơn Ngộ Không, cảm ơn Vương Mẫu nương nương.

Ông cụ và Diệp Cao Minh đều bị sốc. Ai chả biết về Tây Du Ký? Vườn đào này chẳng lẽ nào là vườn đào của Vương Mẫu nương nương sao?

Diệp Cao Minh cẩn thận dùng nhíp kẹp một bông hoa đào, do dự không biết dùng bao nhiêu bông hoa là đủ?

Diệp Túc nói: "Một bông hoa là đủ rồi."

Được rồi, vậy thì một bông thôi.

Không sao đâu, hít thêm hai hơi hương hoa nữa cũng đủ kiếm lời rồi.

Sau khi pha trà ngon, ly thứ nhất dành cho thần tiên, ly thứ hai mới cho ông cụ nhà ông, ly cuối cùng là dành cho chính ông ấy.

Mất một lúc để nhìn ông cụ, quả nhiên thấy ông cụ cũng đang liều mạng hít thở.

Hai ông cháu nhìn nhau một lúc, dời ánh mắt như không có chuyện gì xảy ra, ừm, uống trà thôi.

Loại trà thơm này quả thực không chỉ ngon gấp mấy lần so với bất kỳ loại trà nào họ từng uống, khi uống vào là đi kèm theo vị ngọt của hoa đào, khiến tinh thần cả người rung động!

Không hổ là trà của thần tiên!

…Nói mới nhớ, có thể giả vờ như vô tình ăn bông hoa đào này không??