Chương 19: Nhóm phát lì xì của nữ phụ giàu có (19)

Vậy là bọn họ đều có cùng một giấc mơ?

Có phải họ đang bị truy đuổi bởi cùng một con quỷ trong giấc mơ?

Vậy thế giới này thực sự có quỷ sao?

Bọn họ bị quỷ đuổi suốt đêm?

Kỳ Dương không chịu nổi sự kí©h thí©ɧ, trợn mắt ngất đi.

Nghe xong toàn bộ câu chuyện, Lâu An cũng có chút hưng phấn, muốn nói: Diệp Tố không phải đang đợi ở trên lầu à? Sao chết rồi biến thành quỷ được?

"... Mau lên, đưa cậu Kỳ đến bệnh viện!"

Khi Dịch Tấn nhìn thấy Kỳ Dương ngất xỉu, anh ta cũng hét lên mình sắp không xong rồi, sau đó được bác sĩ của trang viên đưa đi cấp cứu.

Diệp Minh: ...

Anh ta nhìn Kỳ Dương và Dịch Tấn bị mang đi, trong lòng không khỏi quặn lại, không, không có khả năng, trên đời này không có quỷ!

Anh ta không tin điều đó!

Vì là mơ nên có lẽ anh ta đã bị thôi miên?

"Có camera không? Tôi muốn xem camera!"

Đương nhiên có camera rồi, Diệp Minh chính là con ruột của Diệp Cao Minh, chỉ cần không quấy rầy tới ngài ấy, Lâu An sẽ không từ chối yêu cầu của anh ta, vì thế bèn dẫn người đi phòng bảo vệ.

Những người trong phòng giám sát xem lại camera tối qua, ba người Diệp Minh lẻn vào trang viên...

Sau đó, một điều kỳ lạ đã xảy ra kể từ lúc ba người họ bước vào, sau đó một chuyện kỳ lạ đã xảy ra, từ lúc ba người đột nhập vào trang viên đến khi tới nhà chính, trên đường đi có chạm mặt đội tuần tra và đám người hầu trang viên ba lần, sau đó hai bên đi ngang qua nhau, một bên đường đường chính chính, một bên lén la lén lút...?

Ơ?

Lâu An ngơ ngác, Diệp Minh thậm chí còn ngơ ngác hơn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lâu An: Đội tuần tra và người hầu là nhận ra cậu chủ nên cố ý xem như không thấy à?

Két, đau răng.

Diệp Minh: Mình nhớ rõ ràng tối qua trên đường đi không gặp người nào, tại sao trong video giám sát lại xuất hiện người... Chẳng lẽ là mình nhớ lầm sao?

Không sao không sao, để xem lại.

Sau đó Diệp Minh phát điên, anh ta bất lực nhìn bản thân đến tòa nhà chính trong video giám sát, sau đó lén lút đi ngang qua mặt người gác cửa, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy tiếng xì hơi này, thế mà cứ vậy mà không thấy nhau?

Vào lúc này, Diệp Minh đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Đoạn video giám sát vẫn đang tiếp tục, bọn họ đã tiến vào sảnh biệt thự, lúc đó hình như lén lút không tìm thấy ai, nhưng bây giờ nhìn lại, thực ra có hai nhân viên mặc đồng phục đầu bếp màu trắng đang bước vào sảnh… Sảnh này tuy rộng hai trăm mét vuông nhưng cũng không lớn đến mức không thể nhìn thấy một người to lớn như vậy phải không?

Lúc này, trên màn hình dường như nhìn thấy có thứ gì đó đáng sợ nên bọn họ hét lên kinh hãi rồi ngồi bệt xuống đất!

Mà hai nhân viên mặc đồng phục đầu bếp màu trắng nhìn thẳng vào bọn họ, như thể không nhìn thấy hay nghe thấy gì, rồi đi ngang qua.

Dường như đây là hai không gian, hai thế giới riêng.

Chết tiệt, kết hợp diễn cùng nhau phải không?

Trong camera, Kỳ Dương sợ hãi ngồi xuống đất, anh ta lăn lộn trên mặt đất cầu xin sự thương xót, rồi… Rồi nhảy cẫng lên lơ lửng trên không…

Đồng tử của Diệp Minh run rẩy ...

Đồng tử của Lâu An run rẩy: ?

Bảo vệ ở một bên ôm đầu ngã xuống: "Mẹ kiếp! Tối qua tôi trực, không nhìn thấy những thứ này sao? Có quỷ, có quỷ a a a."

Diệp Minh tỉnh mộng, sắc mặt tái nhợt, không phải là mơ sao? Bọn họ không đang mơ sao? Không phải anh ta đến để tìm kẻ nói dối đã thôi miên bọn họ sao?

Anh ta lắc mạnh đầu hai lần, cố gắng không ngất đi, sau đó xem video giám sát, thấy bọn họ suốt đêm truy đuổi và cầu xin sự thương xót, còn Kỳ Dương thì luôn bay lượn vượt qua nguyên tắt vật lý…

Chẳng trách bọn họ không chỉ mệt mỏi về tinh thần mà còn cảm thấy cơ thể như bị nghiền nát vạn lần.

Khóe miệng anh ta co giật, trợn mắt, cuối cùng ngất đi.

Kỳ Dương và Dịch Tấn lúc này vẫn đang ở bệnh viện, tình trạng của bọn họ vừa mới cải thiện, vừa ôm bình oxy vừa điên cuồng hút oxy: “Mau đưa tôi đi!"

"Có quỷ, ở đây có quỷ! Thả tôi ra, tôi muốn ra khỏi đây…"

"Cứu với…"

Khi tình trạng náo loạn trở nên nghiêm trọng, Diệp Minh được khiêng vào, bác sĩ gia đình vội vàng đeo mặt nạ dưỡng khí cho anh ta, phải một lúc sau anh ta mới lấy lại được bình tĩnh.

Tình trạng hiện tại của Diệp Minh còn tệ hơn trước gấp mấy lần, tay chân run rẩy, toàn thân đều run rẩy. Cảm xúc của Kỳ Dương và Dịch Tấn vốn đã ổn định, nhưng bây giờ bọn họ lại nhìn thấy Diệp Minh như thế, chợt có cảm giác không ổn xuất hiện.

Kỳ Dương sắp khóc: "... Cậu ta, cậu ta sao vậy? Diệp Tô sẽ không gϊếŧ chúng ta để báo thù đâu, phải không?"

Dịch Tấn: "Hu hu hu tôi vẫn chưa muốn chết, tôi chỉ là hơi trêu đùa tình cảm người khác chút thôi, nhưng tôi vẫn là người đàn ông tốt."