Chương 10: Thiên kim thật giả (10)

Càng biết nhiều những chuyện mấy năm nay nàng phải trải qua, Kỷ Viễn Trực càng chán ghét vợ chồng nhà họ Chu, bản tính nham hiểm đã thể hiện rõ trên người bọn họ.

Kỷ Viễn Trực cười vô cùng ôn hoà, giống như một vị huynh trưởng dễ gần: "Ngươi uống thuốc trước đi."

"Đã để nguội rồi, độ ấm rất vừa phải." Ánh mắt Trần ma ma chứa đầy sự thương tiếc, đám người chết tiệt kia sao có thể nỡ ra tay chứ.

A Ngư nhận lấy bát thuốc, ngoan ngoãn cảm ơn: "Cảm ơn ma ma."

Nàng cau mày nuốt xuống thứ thuốc khó uống muốn chết này, đợi sau khi mọi chuyện giải quyết xong, nàng phải điều dưỡng khối thân thể rách nát này thật tốt, hình tượng bản thân hiện tại quả thật khiến cho người ta phát sầu.

Nàng là đứa trẻ đáng thương cơ thể không có nổi hai lạng thịt, thân hình giống như một cây gậy trúc mọc ra một cái đầu to, khuôn mặt gầy gò đến mức hai gò má hóp lại, làm cho đôi mắt trở nên to cực kỳ.

Ngũ quan của thân thể này cũng không tệ, nhưng cho dù có tốt thế nào cũng không chống đỡ được sự hành hạ của Chu gia. Không đến ba năm nữa, nguyên thân có thể sẽ bị hành hạ đến chết.

Năm đó nguyên thân có thể tức giận mà chết, chủ yếu là do trước đó sinh lực hao tổn, khi trở về Hầu phủ thì lại tâm tư phiền muộn, cũng không có thời gian tĩnh dưỡng.

Lúc này nàng đã tiếp quản thân thể này, sao có thể để bản thân trở nên khó coi như vậy. Khó khăn lắm mới có thể trở thành người, nàng tất nhiên càng phải yêu quý bản thân.

Trần ma ma bưng chén thuốc không lui xuống.

Kỷ Viễn Trực nhìn A Ngư nói: "Vợ chồng Chu Đại Trụ đã nhận tội."

Sau đó hắn kể lại vắn tắt chân tướng một lần.

A Ngư run sợ hồi lâu, trong phút chốc giống như trút bỏ được gánh nặng, thả lỏng bả vai, thì thào: "Bọn họ không thích ta, không phải vì ta không đủ tốt, chỉ là do bọn họ không phải cha mẹ ruột của ta, thật tốt, thật tốt."

Càng nói âm thanh càng nhỏ, hốc mắt dần dần ướŧ áŧ, rưng rưng nước mắt, từng giọt từng giọt chảy xuống.

Trong lòng Kỷ Viễn Trực có chút buồn bã: "Ngươi là một đứa trẻ tốt, ngươi không làm sai chuyện gì, người sai chính là bọn họ.”

Nước mắt của A Ngư rơi xuống càng nhiều, tiếng khóc nức nở bật ra khỏi miệng, làm cho người nghe cũng cảm thấy đau lòng muốn khóc

Con mèo hoang nằm trong lòng nàng, nhẹ nhàng liếʍ tay nàng, kêu một tiếng: "Meo."

Ngay cả mèo cũng bị lừa gạt, A Ngư vừa khóc thút thít vừa suy nghĩ, kỹ năng diễn xuất của nàng càng ngày càng tốt hơn thì phải.

Kỷ phu nhân nhìn bức thư do con trai gửi về với vẻ mặt không thể tin được, một phụ nhân thôn dã lại dám đánh tráo đích nữ của Hầu phủ, không ngờ người mà mười ba năm qua được gia đình biểu muội bà ấy cưng chiều như châu như ngọc, nâng niu trong lòng bàn tay lại là một kẻ giả mạo, còn nữ nhi ruột lại bị ngược đãi ở nông thôn.

Buồn cười!

Kỷ phu nhân suy nghĩ hồi lâu, hỏi chuyện người đầy tớ đưa thư một cách cẩn thận.

Nghe lời kể lại của người đầy tớ, Kỷ phu nhân tức giận đến phát run, quả thật là khinh người quá đáng. Sau khi ổn định tâm tâm trạng, Kỷ phu nhân lập tức đến Tĩnh Hải Hầu phủ.

"Hôm nay cơn gió nào lại thổi tỷ đến đây vậy."

Du thị cười khanh khách nắm chặt tay Kỷ phu nhân. Dù đã gần bốn mươi nhưng Du thị vẫn vô cùng thướt tha, nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều ngày càng phát triển, trượng phu kính trọng, sinh được ba đứa con trai và một cô con gái, người nào cũng rất có tiền đồ.

Tất cả mọi chuyện trong cuộc sống đều như ý nên tinh thần của bà ấy rất phấn chấn, sắc mặt hồng hào, trông như mới ngoài ba mươi.

Kỷ phu nhân chợt có chút không đành lòng.

Nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, bỗng nhiên trong lòng Du thị có dự cảm chẳng lành.

Kỷ phu nhân ổn định cảm xúc rồi hỏi: "Biểu muội, tỷ hỏi muội chuyện này, có phải trên mông Nhã Quân có vết bớt hay không?"

Du thị giật mình, vì vết bớt ở chỗ riêng tư, sợ có người lấy chuyện này làm vui, tổn hại đến thanh danh của khuê nữ nên ngoại trừ một số người thân ra thì cũng chỉ có một vài hạ nhân hầu hạ bên người mới biết.

Dường như Du thị đã nghĩ đến chuyện gì đó, nhất thời tức giận: "Chẳng nhẽ có người giễu cợt Quân Nhi sao?"

Thấy bà ấy lo lắng cho Tiêu Nhã Quân như thế, tâm tình Kỷ phu nhân vô cùng phức tạp, cố gắng nói ra chuyện đứa nhỏ bị đánh tráo.

Tin tức này chắc chắn giống như sét đánh giữa trời quang, khiến Du thị mất hồn mất vía, vô cùng hoảng sợ.

Du thị muốn nói, biểu tỷ người đừng trêu đùa muội, chuyện này sao có thể mang ra làm trò đùa. Nhưng cổ họng bà ấy lại giống như bị nhét một nắm cát, Du thị biết, Kỷ phu nhân không thể lấy chuyện này ra để trêu đùa bà ấy được.

Bên kia đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đều có cả, thậm chí vết bớt bí ẩn trên người Quân Nhi cũng được tiết lộ.