Chương 13: Thiên kim thật giả (13)

Tiêu lão phu nhân không nói nên lời, sắc mặt liên tục thay đổi, đột nhiên đứng dậy: “Nếu muốn đưa con bé đi thì đưa luôn cả ta đi cùng, nếu cái nhà này đã không chứa nổi tổ tôn bọn ta thì bọn ta đi là được chứ gì. Như Ý, thu dọn đồ đạc, chúng ta trở về Dương Châu.”

“Mẫu thân!”

Tĩnh Hải Hầu cảm thấy đau đầu.

Du thị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiêu lão phu nhân đang làm càn làm quấy, chẳng những không cho phép đưa Tiêu Nhã Quân đi, còn được voi đòi tiền yêu cầu huỷ án.

Vì Tiêu Nhã Quân lão phu nhân có thể làm bất cứ giá nào, đến cả mặt mũi cũng không cần.

Tĩnh Hải Hầu không chịu được nước mắt của mẫu thân, bèn ngậm miệng.

Du thị cười lạnh lùng một tiếng, vung tay áo bước đi. Phụ mẫu thân sinh của Tiêu Nhã Quân đã vì Tiêu Nhã Quân mà bí quá hoá liều, Tiêu lão phu nhân đã vì Tiêu Nhã Quân mà không màng phải trái. Con gái của bà ấy lại chỉ có một mình bà ấy.

Trên mặt Tiêu lão phu nhân hiện lên vẻ áy náy và bối rối, trong lòng bà ta biết yêu cầu của mình rất vô lý, nhưng bà ta không thể thể khoanh tay đứng nhìn Quân Nhi bị huỷ hoại.

Đợi khi đứa nhỏ kia trở về, bà ta chắc chắn sẽ bù đắp cho con bé.

Trong lòng Tĩnh Hải Hầu cũng không thoải mái, vốn dĩ trong lòng cũng có chút thương hại Tiêu Nhã Quân, nhưng sau khi Tiêu lão phu nhân làm ầm ĩ lên thì chút thương hại đó đã vơi đi mấy phần. Tiêu lão phu nhân luôn miệng nói Tiêu Nhã Quân đáng thương vô tội, nhưng con gái ruột của ông ấy và Du thị mới là người đáng thương vô tội nhất.

Sau khi an ủi Tiêu lão phu nhân xong, Tĩnh Hải Hầu mới cáo từ rời đi.

Như Ý lo lắng: “Lão phu nhân, Hầu gia và phu nhân hình như không được vui?”

Tiêu lão phu nhân ấn ấn vào huyệt thái dương đang bị đau, than thở một tiếng: “Nếu không phải bọn họ quá nhẫn tâm, ta đâu cần phải làm đến mức này.”

Bà ta một đống tuổi rồi mà còn phải làm ầm ĩ như vậy, không phải là do bọn họ đã ép buộc sao?

Tiêu lão phu nhân than thở với Như Ý: “Không phải do bọn họ tự tay nuôi nấng, nên cũng không đau lòng, nói bỏ là bỏ. Quân Nhi chỉ là một đứa trẻ, trong chuyện này con bé chẳng làm gì sai cả.”

Nghĩ đến Tiêu Nhã Quân ngoan ngoãn hiểu chuyện, Như Ý cũng đau lòng an ủi: “Chuyện xảy ra đột ngột, Hầu gia và phu nhân đang trong cơn nóng giận, qua một khoảng thời gian nữa có lẽ sẽ ổn thôi. Dù gì tình cảm bấy nhiêu năm qua, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ chứ.”

Sắc mặt Tiêu lão phu nhân có chút tái nhợt, nghĩ đến Tiêu Nhã Quân, bèn nắm lấy tay nha hoàn rồi đứng lên: “Nói không chừng nha đầu này đang rất đau lòng, ta phải đi xem xem.”

Tiêu Nhã Quân cảm thấy bầu trời như sụp đổ, nàng ấy không phải là con gái của phụ mẫu, cũng không phải là con cái Tiêu gia. Vừa nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng chán ghét của Du thị, Tiêu Nhã Quân bèn cảm thấy khó thở.

Nhìn thấy Tiêu lão phu nhân với vẻ mặt đau lòng, nàng ấy bèn nhào vào trong lòng bà ta khóc lớn, tiếng khóc vừa bất lực vừa bàng hoàng.

Khóc đến nỗi khiến cho Tiêu lão phu nhân quặn thắt lòng, bà ta đau đớn nói: “Đừng sợ, tổ mẫu ở đây, tổ mẫu ở đây. Tổ mẫu đã xử lý ổn thỏa rồi, con đừng sợ, không sao cả.”

Tiêu lão phu nhân chậm rãi kể về thành quả đấu tranh của mình, tất nhiên cũng giấu đi thái độ của Tĩnh Hải Hầu và Du thị, và cả những việc càn quấy của mình.

Tiêu Nhã Quân kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời: “Chuyện này, chuyện này...”

Cảm xúc trong lòng khó mà diễn tả thành lời, cảm động, vui mừng, áy náy... Cảm giác nhẹ nhõm thoải mái như trút được gánh nặng trong lòng.

“Dù sao phụ mẫn con cũng rất yêu thương con, chỉ là do nhất thời chưa thể chấp nhận được, con cũng đừng để trong lòng, chịu đựng thêm một khoảng thời gian nữa là tốt rồi.”

Tiêu Nhã Quân lại xúc động, lần nữa bật khóc nức nở.

Tiêu lão phu nhân vỗ lưng an ủi nàng ấy: “Mấy năm nay muội muội của con chịu chút tủi thân, trong lòng khó tránh khỏi có chút oán hận, nếu có làm gì quá đáng nhưng vẫn trong mức chấp nhận được thì con hãy nhường nhịn nó một chút. Còn nếu như quá đáng quá mức thì con nói lại cho ta biết, tổ mẫu sẽ không để con chịu tủi thân.”

Đối với Tiêu lão phu nhân, cháu gái lưu lạc ở bên ngoài chưa chắc đã dễ chung sống. Cho dù như thế nào, phụ mẫu Chu gia cũng là dưỡng phụ dưỡng mẫu của con bé, con cái mà cáo kiện phụ mẫu thì chẳng khác nào là ngỗ nghịch bất hiếu.

Tính tình như vậy, chỉ sợ sau này trở về đây sẽ gây chuyện với Quân Nhi, đối đầu với Quân Nhi, nếu như bọn họ cãi nhau, Quân Nhi có lý cũng trở thành vô lý.

Tiêu Nhã Quân gật đầu: “Muội ấy không thích con cũng là chuyện bình thường, tổ mẫu, con sẽ nhường nhịn muội ấy.”

Tiêu lão phu nhân nhẹ nhõm gật đầu, bà ấy rất yên tâm về tính cách của đứa nhỏ này, nhưng vẫn hi vọng đứa trẻ đó cũng là một người hiểu chuyện, đôi bên hoà thuận, vui vẻ với nhau.