Chương 1: Chào Mừng Đến Mạt Thế

【Đinh —— Hệ thống đã trói buộc.】

【Tôi #¥%……&*! Trói sai người!】

“Hửm?” Uông Vũ Quy tỉnh lại sau khi nghe được thanh âm hùng hùng hổ hổ trong đầu, cô phát hiện chính mình đang đứng ở một nơi hoang vu, bên cạnh có rất nhiều người đang thét chói tai hoảng sợ cực độ chạy vội về phía trước, mà phía sau cô còn có thứ gì đó đang rít gào, thanh âm quái dị vô cùng.

“Rống ——”

Một dự cảm không lành nháy mắt ập đến, nhưng vấn đề ở chỗ Uông Vũ Quy hiện tại căn bản không rõ ràng chính mình là ai, đang làm gì, vì sao lại không thể hiểu được xuất hiện ở chỗ này?

Uông Vũ Quy còn đang phát ngốc, nhưng là thân thể lại theo bản năng nhìn về hướng tiếng gầm, kết quả vừa quay lại cô liền thấy một đám “Người” thân thể hư thối, tư thế kỳ cục đang chạy về hướng của cô.

【Chạy đi kìa!!! Không nhìn thấy tang thi tới sao? Cô thất thần làm gì!!!?】thanh âm vừa hùng hùng hổ hổ lúc nãy bỗng nhiên lại vang lên trong đầu.

Uông Vũ Quy nghe vậy vội vàng muốn chạy, nhưng mà cô vừa thử nâng chân lên lại phát hiện thân thể này căn bản không chịu khống chế của cô, thậm chí cô còn không kịp nghĩ xem thân thể mình bị làm sao, giây tiếp theo đã bị người khác đẩy ra một phát, ngã ở vị trí trên cùng chỗ đàn tang thi chạy tới.

“Cứu người!” Uông Vũ Quy nghe được trong đám người chạy trốn có tiếng hô.

Chỉ là người đàn ông vừa nói ra, một giọng nữ khác vô cùng khinh thường lập tức vang lên: “Tôi không cứu phế vật, đặc biệt là loại phế vật nhìn qua đã biết không có đàn ông là sống không nổi.”

Uông Vũ Quy căn bản không rảnh đi xem người nói chuyện là ai, bởi vì ngay lúc này, một tang thi thân thủ cực kỳ mau lẹ bỗng nhiên từ trong đàn tang thi vụt ra, phi thân nhào tới hướng cô!

【Chạy chạy chạy!】

“Cẩn thận! Không được để nó cắn!”

Mắt thấy tay tang thi kia sắp đυ.ng tới bả vai mình, Uông Vũ Quy nhíu mày lại, sau khi cảm giác được thân thể dường như có thể hoạt động, đột nhiên vươn tay, quơ một cái đã bắt được cánh tay tang thi, kiềm chế nó bằng một tay, động tác đột nhiên đến mức ngay cả tang thi đang bị tóm lấy đều ngạc nhiên khựng lại một chút.

“?”Mọi người thấy thế tiếng thét chói tai cũng không khỏi nhỏ hơn vài phần, ngốc lăng lăng nhìn về phía Uông Vũ Quy ở sau cùng bằng bản lĩnh của bản thân mà ngăn cản tang thi tiến công, ngu người luôn.

“Tranh thủ lúc này chạy mau!” Vẫn là có người sau khi phản ứng kịp thét to một tiếng, mọi người lúc này mới vội vàng hoàn hồn, sau đó tiếp tục chạy trốn.

“Mẹ, mẹ……” Trong hỗn loạn cũng không biết đứa trẻ nhà ai lạc mất cha mẹ, lại không cảm nhận được nguy hiểm, khóc lóc chạy về phía Uông Vũ Quy.

Có người muốn đi lên cản, nhưng vừa thấy tang thi trước mặt Uông Vũ Quy, cuối cùng vẫn cắn răng một cái chỉ coi như không nhìn thấy đứa trẻ kia, tiếp tục chạy trốn.

Ngược lại là Uông Vũ Quy sau khi nghe được động tĩnh ánh mắt nặng nề thêm vài phần, động tác đang định ném tang thi trong tay văng ra không khỏi khựng lại, cuối cùng chỉ có thể cắn răng dùng sức lôi kéo cánh tay tang thi, bản thân lại nương theo phản lực, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy.

Nhưng dùng sức như vậy hậu quả chính là —— Uông Vũ Quy đem tang thi kéo gần lại chính mình! Khoảng cách một người một tang thi chỉ còn sót lại không đến hai nắm tay!

【Cô cmn đang làm gì vậy!?】 Uông Vũ Quy cảm giác được cái thứ tự xưng là hệ thống trong đầu mình kia chắc sắp tức đến nổ tung.

Tang thi nhìn thấy con mồi Uông Vũ Quy đang tự đưa đến bên miệng mình, gấp không chờ nổi há to miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, bên trên vẫn còn dính một ít vải vụn quần áo cùng huyết nhục của người chết tiền nhiệm.

Hơi thở tanh hôi ập vào mặt, Uông Vũ Quy có chút chán ghét.

Nhưng cô vẫn biết hiện tại căn bản không phải lúc so đo chuyện này, cô còn nhớ rõ vừa rồi có người nói tuyệt đối không thể để tang thi cắn được!

Cho nên, Uông Vũ Quy dứt khoát buông lỏng cánh tay tang thi ra, sau đó đôi tay nhanh chóng vươn tay lên, dùng hết sức kẹp chặt hàm dưới của tang thi, động tác cực nhanh, ngay cả con tang thi động tác mau lẹ này cũng không kịp phản ứng lại.

Chờ đến khi tang thi phản ứng kịp, muốn giãy giụa, đầu nó đã bị Uông Vũ Quy giữ chặt. Hơn nữa Uông Vũ Quy rõ ràng cách nó gần như vậy, nhưng luôn có thể cực kỳ chuẩn xác tránh thoát một lần công kích của nó, tang thi cũng tức không chịu được, “Ngao ngao” rống lên với Uông Vũ Quy hai tiếng.

“Mày ồn ào thế.” Uông Vũ Quy đột nhiên bị rống, rất là không vui, trực tiếp bưng đầu tang thi vặn sang một bên.

“Rắc.”

“Cạch.”

Hai tiếng vang thanh thúy trước sau vang lên, tang thi mới vừa rồi còn khiến người nghe thanh âm đã sợ vỡ mật trong khoảnh khắc liền im bặt, ầm ầm ngã xuống đất.

Hệ thống: 【……】

Những người khác: “……”

Những tang thi khác: “……”