Chương 11: Cô Định Làm Như Nào

Cũng không biết có phải vừa rồi hành vi thọc dao của Uông Vũ Quy quá mức chấn động hay không, dù sao lúc sau không còn người nào tiến đến quấy rầy cô nữa.

Mọi người an tĩnh canh gác qua thời gian bọn họ trực đêm, người ca thứ hai rất nhanh đã tới thay cho bọn họ, Uông Vũ Quy bởi vì trong lòng lo lắng khó hiểu, kỳ thật cũng không muốn đi nghỉ ngơi, nhưng vừa thấy trong ca thứ hai có Tôn Ninh, lúc này cô mới không tính toán tiếp tục gác đêm, tự mình lên lầu hai tìm chỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mà biến cố chính là phát sinh sau đó không lâu, ngay lúc Uông Vũ Quy ôm đoản đao của mình có chút mơ màng sắp ngủ, cô bỗng nhiên nghe được một tiếng thét thê lương chói tai.

“A!!!”

Thanh âm kia quá mức thê thảm, thế cho nên cơn buồn ngủ của Uông Vũ Quy bị dọa bay sạch sẽ, vội vàng nhảy lên, nhanh chóng đi đến bên cửa sổ lầu hai, nhìn về hướng tiếng thét.

Kết quả vừa nhìn, đồng tử Uông Vũ Quy nháy mắt phóng đại, trên mặt tràn đầy khϊếp sợ.

Bởi vì cô phát hiện bọn họ bị bao vây! Hiện tại bên ngoài căn nhà đứng đầy tang thi!

Có lẽ tiếng thét chói tai vừa rồi đúng là có người phát hiện tang thi tồn tại.

“Dậy đi! Nhanh lên! Bên ngoài có đàn tang thi!” Sau khi Uông Vũ Quy phản ứng lại, trực tiếp một chân đá tỉnh một đội viên đang ngủ cách đó không xa, sau đó lớn tiếng kêu những người khác.

Tạ Vân phản ứng lại đầu tiên, vội vội vàng vàng chạy tới bên cạnh Uông Vũ Quy, thấy Uông Vũ Quy chỉ chỉ cửa sổ, vội vàng dán qua, này vừa thấy cũng là hít hà một hơi: “Nhiều như vậy!”

“Tại sao lại như vậy? Không phải một con tang thi đều không có sao? Bọn nó từ nơi nào toát ra vậy?” Có đội viên khó hiểu.

“Bị vây như này, chúng ta căn bản là không có cách nào rời đi.”

“Không có cách nào rời đi còn đỡ, chỉ sợ…… Cửa này không đỡ được bao lâu, đến lúc đó tang thi chính là trực tiếp vào nhà.”

Tình huống không thể lạc quan nổi, nhất thời nhân tâm hoảng sợ.

“Trước tiên đều tập trung đã, đến phòng khách lầu một.” Cuối cùng vẫn là Tạ Vân mở miệng trước.

Mọi người nghe vậy, sôi nổi đi xuống lầu, nhưng Uông Vũ Quy lại đi vòng quanh cửa sổ lầu hai nhìn một vòng, lại chạy đến lầu 3 nhìn một vòng, lúc này mới xuống lầu một.

Chờ đến lúc cô xuống, lầu một mọi người đang tranh cãi, Uông Vũ Quy nghe qua, đại khái chính là có người muốn thừa dịp tang thi chưa hoàn toàn vây công, mạnh mẽ phá vòng vây, dù thế nào cũng tốt hơn là bị động, nhưng lại có vài người không bằng lòng lúc này phá vây.

Rốt cuộc chỉ có nhúm người như này, nếu phân tán ra, vậy mặc kệ là phá vây hay chống đỡ, chỉ sợ đều thành đồ ăn cho tang thi, cho nên trong nhất thời tranh chấp không thôi.

“Cửa sau bên kia tang thi không nhiều như phía trước đâu.” Uông Vũ Quy thấy mọi người giằng co không ngừng, không khỏi ho nhẹ một tiếng, nói ra kết quả mình vừa mới quan sát được, “Trên lầu có thể thấy rõ sự phân bố của tang thi.”

Uông Vũ Quy mới vừa nói xong, liền có người nhanh chóng chạy đến các cửa sổ trên lầu xem xét một phen: “Đúng là như thế.”

“Cho nên chúng ta hoàn toàn có thể từ cửa sau phá vây, chỉ cần mọi người đồng tâm hiệp lực, hẳn là có thể thành công.”

“Vẫn là quá mạo hiểm, hơn nữa ai biết cửa sau có thể có bẫy rập gì hay không?”

“Còn có thể có bẫy rập gì? Chỉ là một đám tang thi cấp một mà thôi, không có đầu óc suy nghĩ nổi bẫy rập gì, cứ đánh là được.”

Ý kiến vẫn không thống nhất, mọi người đang không ngừng tranh chấp, đều ý đồ dùng quan điểm của mình thuyết phục đối phương.

Cuối cùng vẫn là Tạ Vân vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên nhìn về phía Uông Vũ Quy, đặc biệt nghiêm túc hỏi một câu: “Cô định làm như thế nào?”