Chương 4: Dị Năng Giả

Tạ Vân không dự đoán được Uông Vũ Quy sẽ nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tuy Uông Vũ Quy lúc đánh tang thi biểu hiện thập phần dũng mãnh, nhưng diện mạo của cô thật sự là quá có sức lừa gạt. Khi cô an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó, luôn làm người ta cảm thấy thập phần mảnh mai, cảm giác một cơn gió đều có thể thổi bay vậy, càng đừng nói gương mặt đáng yêu luôn mỉm cười kia thoạt nhìn không có tính công kích gì cả.

Cho nên Tạ Vân theo bản năng mà nhận định Uông Vũ Quy hẳn là rất dễ nói chuyện, nào ngờ Uông Vũ Quy nhìn thì nhu nhu nhược nhược thế mà lại vô cùng cứng đầu, Tạ Vân hiện tại cũng không biết nói tiếp lời này như nào nữa.

Cũng may Uông Vũ Quy chủ động khơi mào đề tài khác: “Các anh là…… Đồng đội?”

“Ừm, chúng tôi tới từ thành Tân Nam bên kia, chuẩn bị đến khu an toàn Tuy Nam ở phía trước.”

Uông Vũ Quy đem những từ ngữ sau khi mình tỉnh lại nghe được như “Mạt thế”, “Tang thi”, “khu an toàn” sắp xếp qua trong đầu một lần, đại khái có thể đoán được chính mình rốt cuộc đang ở trong cái dạng thế giới gì rồi.

“Sao lại muốn đến khu an toàn Tuy Nam? Tân Nam bên kia xảy ra chuyện gì sao?” ngữ khí Uông Vũ Quy đặc biệt tùy ý, giống như thật sự đang nói chuyện phiếm mà thôi.

“Tân Nam bên kia…… Vật tư càng ngày càng thiếu thốn, hơn nữa tang thi không ngừng tiến hóa, tiếp tục ở lại chính là chờ chết, cho nên mọi người mới quyết định liều chết một phen, chạy ra khỏi Tân Nam.” Lúc nói tới đây, thần sắc Tạ Vân có chút buồn bã, rốt cuộc trong lần phá vòng vây kia, bọn họ có vô số đồng đội hy sinh ở nơi đó, chết vẫn không thể đi ra khỏi thành Tân Nam.

Uông Vũ Quy không nói chuyện, chỉ an tĩnh lắng nghe.

Cũng may Tạ Vân hoàn toàn không cần an ủi gì, nhanh chóng tự mình điều chỉnh tốt cảm xúc tiếp tục nói: “Về phần vì sao lại đi Tuy Nam, mà không phải khu an toàn Quảng Dương cách Tân Nam gần hơn, là bởi vì chúng tôi đều không phải dị năng giả, trong hai khu an toàn lớn này, chỉ có Tuy Nam tiếp nhận người không phải dị năng giả vào, tiền đề là giao nộp đủ phí dụng là được.”

“Dị năng giả?” Uông Vũ Quy đối với cái này có chút tò mò.

Tạ Vân nghe vậy lại cười: “Cô hẳn là dị năng giả đúng không? Tôi đoán là dị năng cường hóa thân thể?”

Uông Vũ Quy đối với suy đoán này của Tạ Vân cũng không phải tán đồng hoàn toàn, bởi vì cô không cảm giác được thân thể của mình bị cường hóa qua, giá trị vũ lực của cô hoàn toàn chỉ là năng lượng trong cơ thể.

Nhưng Uông Vũ Quy cũng không phủ nhận, chỉ hàm hồ cười một tiếng, Tạ Vân thấy thế lại nghĩ mình đoán đúng rồi.

“Nếu là dị năng giả thì cả hai khu an toàn đều rất hoan nghênh, chỉ cần đăng ký là có thể đi vào, căn cứ theo cấp bậc dị năng, đãi ngộ cũng sẽ khác nhau, nhưng như thế nào cũng sẽ tốt hơn người bình thường.” Tạ Vân có chút hâm mộ nhìn Uông Vũ Quy một cái.

“Vừa rồi anh nói người thường muốn vào khu an toàn Tuy Nam phải giao phí?” Uông Vũ Quy không biết chính mình có được tính là dị năng giả hay không, tóm lại cứ hỏi thăm rõ ràng không đi đâu mà thiệt.

“Ừm, nếu khu an toàn đã cung cấp sự che chở, tất nhiên cũng nên thu một ít phí dụng dùng để xây thành cùng quân bị. Nghe nói Tuy Nam bên này phí dụng lại tăng lên rồi, ban đầu mười viên tinh hạch bậc một, giờ tăng tới 30 viên tinh hạch bậc một.”

Tinh hạch?

Còn không đợi Uông Vũ Quy tiếp tục dò hỏi, Uông Vũ Quy liền thấy một đồng đội của Tạ Vân đi đến, sau đó tùy tay ném một cái cái túi nhỏ cho Tạ Vân: “Lão đại, tinh hạch của anh. Ai, đáng tiếc hôm nay vận khí không tốt lắm, rất nhiều tang thi trong đầu căn bản không có, bọn họ còn đang tìm ở bên kia, tôi đem phần của anh lại đây trước.”

“Ân, cảm ơn.” Tạ Vân cũng không xem trong túi rốt cuộc có bao nhiêu viên.

Uông Vũ Quy xem như rõ ràng rồi, tinh hạch ở trong đầu tang thi, nhưng không phải trong đầu con tang thi nào cũng có tinh hạch.

Chỉ là ——