Chương 9: Bởi Vì Cô Bị Mù Đó

Hệ thống hình như cũng không dự đoán được Uông Vũ Quy sẽ nói như vậy, nhất thời ngây ngẩn cả người, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại, nhẹ giọng nói một câu “Cảm ơn”.

Lúc Uông Vũ Quy đi trở về bờ sông, phát hiện người ở bờ sông đã bắt đầu thu thập đồ đạc.

Tạ Vân thấy cô đi tới, chủ động chào hỏi: “Trời sắp tối rồi, bên này vẫn không an toàn lắm, chúng tôi chuẩn bị đi lên trấn phía trước tìm chỗ ở một đêm, cũng tốt hơn ở tại nơi hoang vi này.”

Uông Vũ Quy không có ý kiến gì, nghe được Tạ Vân nói như vậy liền gật đầu một cái.

“Việc Tôn Ninh …… Thôi, tôi sẽ cho người nhìn cô ấy, không để cô ấy tới tìm cô gây phiền toái.”

“Được.” Uông Vũ Quy vừa nghe liền biết Tôn Ninh khẳng định đã chạy về tố khổ qua, nhưng mà xem bộ dáng Tạ Vân, dường như cũng không chuẩn bị giúp Tôn Ninh đòi lại “Công đạo”, Uông Vũ Quy cũng lười phải truy cứu.

Uông Vũ Quy cũng không có thứ gì cần thu thập, dứt khoát đến bờ sông rửa tay và lưỡi đao, sau đó dắt đao vào eo mình, lúc này mới đi theo đội về hướng trấn nhỏ kia.

Trấn nhỏ kia cũng không phải gần lắm, cho nên dọc đường vẫn gặp phải mấy đàn tang thi, cho dù có Uông Vũ Quy làm vũ khí di động ở đây, vẫn có không ít người chết ở trong tay tang thi.

Chờ đến khi bọn họ tới trấn nhỏ kia trời đã tối, tiểu đội của Tạ Vân chết ba gã đội viên, còn những người thường còn lại đang tìm kiếm bảo hộ thì đã chết hơn một nửa.

Thấy cảm xúc Uông Vũ Quy không cao, Tạ Vân cho rằng Uông Vũ Quy là bởi vì chết đi quá nhiều người mà đa sầu đa cảm, không khỏi chủ động mở miệng khuyên một câu: “Cô đã làm rất tốt rồi, nếu không có cô, khả năng tổn thất không chỉ có từng này người.”

Uông Vũ Quy ngẩng đầu nhìn Tạ Vân một cái: “Tôi không có nghĩ tới chuyện này.”

Uông Vũ Quy không nói sai, cô thật sự không nghĩ tới chuyện này, cô biết phát sinh những việc này làm người ta vô cùng khổ sở tiếc nuối, nhưng cô tự nhận là tự mình có thể làm được hết thảy, hơn nữa ——hiện tại lực chú ý của cô toàn bộ đều đặt ở trấn nhỏ này.

Trấn nhỏ này, cực kỳ yên ắng.

“Nghe nói là luc trước xuất hiện tang thi cấp ba mang theo đàn đem tang thi đến ……tất cả mọi người ở trấn nhỏ. Cho nên nơi này thành trống rỗng.” trong đội ngũ Tạ Vân có người mở miệng giải thích.

“Chú ý cảnh giới, Lương Hữu, cậu dẫn người đi khắp nơi nhìn xem an toàn hay không.”

“Được.” Người đàn ông vừa mở miệng giải thích kia lên tiếng, mang theo một tiểu đội người tiến vào thị trấn trước, Uông Vũ Quy muốn đi theo, đáng tiếc còn không kịp mở miệng, tiểu đội hành động ăn ý này nháy mắt đã chạy không thấy ảnh.

“Cô cảm thấy có chỗ nào không thích hợp sao?” Tạ Vân thấy biểu tình Uông Vũ Quy vẫn rất trầm trọng, nhất thời trong lòng cũng có chút bồn chồn.

“Khó mà nói, chỉ là một loại cảm giác thôi.” Uông Vũ Quy lắc đầu.

“Hừ, dốc hết sức vờ vịt đi, sao tôi không thấy có cái gì không thích hợp nhỉ?” Uông Vũ Quy hướng bên cạnh nhìn lại, quả nhiên liền thấy Tôn Ninh đi lên từ phía sau.

Vì thế Uông Vũ Quy dứt khoát mắt trợn trắng: “Còn có thể làm sao nữa, bởi vì cô mù đó.”

“Cô!”

Uông Vũ Quy trực tiếp làm lơ Tôn Ninh đang tức muốn hộc máu, cũng may Tôn Ninh tuy tức điên, nhưng cũng biết chính mình tới tìm Uông Vũ Quy không khác gì tìm ngược, vội vàng đi đến trước mặt Tạ Vân, thì thầm vài câu với Tạ Vân.

Uông Vũ Quy đối với chuyện của bọn họ cũng không cảm thấy hứng thú, ngược lại bắt đầu đánh giá cảnh vật xung quanh.

Trấn nhỏ này vị trí thập phần hẻo lánh, ba mặt núi vây quanh, tuy núi cũng không tính là cao lắm, nhưng là hình thành thế vây quanh, chỉ có một tuyến đường chính nối thẳng thị trấn, mà hai bên tuyến đường chính đều là đồng ruộng, đáng tiếc chính là những ruộng đất này hiện tại đều đã hoang phế.