Quyển 1 - Chương 2

Mạnh Liễu uốn éo thân mình mong tránh khỏi bàn tay của người đàn ông, nhưng sức lực của người đàn ông rất lớn, một âm thanh vang lên, trước ngực Mạnh Liễu vốn đã ít vải bây giờ lại bị kéo ra, lộ ra cảnh xuân, bầu ngực mềm mại trắng trẻo không phòng bị bật ra, đôi mắt Kỷ Hạo Dương trừng lớn, còn chưa nhìn kỹ, gương mặt của hắn đã bị ăn một cái tát, cảnh xuân trước mắt cũng bị một cánh tay mảnh khảnh che lại.

“Anh! Anh không biết xấu hổ!” Khuôn mặt của Mạnh Liễu đỏ bừng, dường như cảm thấy bị làm nhục, uất ức cắn môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp chứa đầy nước mắt, nhìn qua trông vừa yếu đuối đáng thương vừa mang theo vài phần quyến rũ không thể nói.

Biểu cảm kia đương nhiên là Mạnh Liễu đang giả vờ, cô chưa từng là người hiền lành, cũng không hề muốn đè nén ham muốn của bản thân, cho nên lúc này chỉ hận không thể trực tiếp lột quần của người đàn ông mà ngồi lên thỏa mãn cho thân dưới đang ngứa do thuốc, nhưng vì nhiệm vụ, cô vẫn phải giả ra biểu tình không tình nguyện.

Kỷ Hạo Dương bị ăn một cái tát, đang muốn nổi nóng, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy cảnh vải dệt mát lạnh trên người thiếu nữ đang bị rối loạn, bầu ngực đầy đặn ở một bên đang lộ ra, rõ ràng là một cơ thể vừa gợi cảm vừa dâʍ ɭσạи nhưng lại mang một khuôn mặt hết sức trong sáng, sự đối lập này va chạm vào nhau càng làm cho du͙© vọиɠ của người tăng lên.

Hầu kết Kỷ Hạo Dương trượt lên trượt xuống hai cái, ngược lại với sự tức giận trên mặt chính là dươиɠ ѵậŧ ở dưới thân đang căng tức đến trướng lên.

“Cô bỏ thuốc tôi còn nói tôi không biết xấu hổ?” Kỷ Hạo Dương ngoài miệng thì mắng người nhưng ánh mắt thì nhịn không được mà đặt trên cảnh xuân trước ngực Mạnh Liễu.

“Còn chưa nói đến việc cô với tôi còn có hôn ước, tôi nhìn thấy được thì sao chứ?”

Mạnh Liễu bị thái độ của người đàn ông làm cho tức giận đến nỗi không nói nên lời, đôi môi căng mọng nhếch nhếch, sau nửa ngày cũng chỉ mắng được một câu “Vô liêm sỉ.”

“Tôi không muốn ở chung phòng với anh, tôi muốn ra ngoài!” Mạnh Liễu oán giận cắn răng, chân trần chạy đến khóa cửa xem xét.

Cảnh xuân trước mắt biến mất, Kỷ Hạo Dương khó chịu vuốt má, nhấc chân đi theo, “Cánh cửa này tôi đã sớm xem qua, nếu có thể mở ra, cô cho rằng tôi sẽ tự nguyện ở cùng cô trong căn phòng này lâu như vậy?”

Mạnh Liễu xem lời nói của Kỷ Hạ Dương như không khí, khom lưng xem xét khỏa cửa, vừa tập trung liền quên đi việc trên người mình đang cực kỳ thiếu vải, không thể làm được động tác như vậy.