Chương 11:

Dư Triệt biết em gái mình phản nghịch, chơi bời lêu lổng nhưng không ngờ lại sa đoạ như thế.

Dư Triệt nhớ lại hình ảnh vừa nãy, gân xanh trên trán nổi lên.

- Thật là, anh đuổi đi hai người đó rồi thì làm sao để tôi chơi nữa? Hay là anh thế chỗ đi? - Dư Uyển bỡn cợt hỏi.

Cô biết cốt truyện nên biết Dư Triệt mới nhìn khiến người cảm giác e ngại, anh ta khó đối phó nhưng đối với Dư Uyển, anh ta coi cô là người nhà vì thế dung túng cô, giống như con hổ giấy vậy, không đáng sợ chút nào.

Dư Triệt cả người cứng đờ, gương mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận.

- Dư Uyển, em vừa phải thôi.

Dư Triệt với em gái mình quan hệ vô cùng xấu, như Dư Uyển thái độ rất kém cỏi với anh, trước giờ sẽ không nói nhiều với anh hơn hai câu.

Đây là lần hiếm hoi Dư Uyển thái độ bình tĩnh nói chuyện với anh mặc dù thái độ cợt nhả.

Hình như từ vài hôm trước, thái độ của em ấy thay đổi thì phải.

Dư Triệt như có điều suy nghĩ.

Dư Uyển đứng dậy, sát vào anh.

- Anh đang suy nghĩ gì thế? Chẳng lẽ đang nghĩ muốn thế chỗ thật à?

Dư Triệt hô hấp cứng lại, anh hơi hoảng hốt lùi lại.

- Đừng náo loạn. Theo anh về.

Sau đó, anh có vẻ chạy trối chết đi trước.

Dư Uyển ngồi trong xe Dư Triệt, cô nhàm chán nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe.

Lúc này trời đã gần về đêm, sắc trời âm u.

- Lần sau đừng có đến những chỗ như này. - Dư Triệt trầm giọng phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe.

- Với cả đừng có chơi cùng tên Lục thiếu gia đó! - Dư Triệt nói đến đây, anh nghiến răng.

Họ Lục đúng là không phải loại tốt lành gì! Hừ, tên Lục Cảnh kia suốt ngày ăn chơi thì thôi đi, còn muốn kéo người khác theo, dạy hư em gái anh, một hai lần cứ dẫn Uyển Uyển tới địa phương này, xem ra anh lại phải đến thăm bố cậu ta nữa rồi. Lần này anh không cho cậu ta chút đau khổ thì không bỏ qua.

- Đừng có quản tôi nữa, liên quan gì tới anh?- Dư Uyển cau mày, rồi cô nói thêm - Lần này là tôi lôi kéo cậu ta tới. Anh đừng có đi gặp bố Lục Cảnh.

- Dư Uyển, em đừng ngang bướng nữa! - Dư Triệt tức giận nói.

Anh càng tức hơn là em gái anh đi bênh người ngoài.

Dư Triệt càng ngứa mắt Lục Cảnh.

- Anh là anh trai em! Anh không để em hư như vậy được! Nếu em không muốn anh quản thì ngoan ngoãn chút, anh sẽ không quản nữa. Được không? - Dư Uyển thanh âm mềm xuống, dùng giọng điệu dỗ trẻ con nói.

- Hừ! Muốn tôi ngoan? Nằm mơ đi - Dư Uyển cười lạnh, tức giận quay mặt nhìn ra ngoài, bộ dáng không muốn nói chuyện với anh.

Thực ra trong lòng cô đang nghĩ không biết mình diễn bộ dáng giống nguyên chủ không.

Cô cũng rất muốn làm dịu quan hệ với Dư Triệt nhưng nếu cô ngoan ngoãn nghe lời anh nói thì Dư Triệt phản ứng đầu tiên là : em gái mình có lẽ nào điên rồi?!

Dư Triệt mở miệng muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi, anh chuyên tâm lái xe, tay càng nắm chặt vô lăng.