Chương 7:

Sáng hôm sau, Dư Uyển vừa ăn sáng xong, cô định tới trường. Lúc này, An Vũ Phong mới từ phòng mình bước ra. Dư Uyển kinh ngạc.

Bình thường cậu ta dậy sớm để đi bộ tới trường, hôm nay sao dậy muộn như vậy?

Dư Uyển quan sát cậu ta, phát hiện mặt cậu ta phát đỏ bất thường, đi đương còn thỉnh thoảng lảo đảo.

Hình như giống bị sốt rồi?! Hôm qua bị giội nước nên ốm chăng?

Dư Uyển đi tới mặt cậu, An Vũ Phong nhíu mày, giọng nói có chút suy yếu.

- Tránh ra!

- Cậu có vẻ ốm rồi, vẫn muốn đi học à?

Cô nhìn An Vũ Phong giống nhìn đồ ngốc.

- Không liên quan..- An Vũ Phong mới nói được 1 nửa thì cả người liền ngã về phía trước.

Dư Uyển theo bản năng ôm lấy cậu, cô chau mày, đưa tay chạm lên trán cậu.

Hừ! Sốt cao như thế còn bướng bỉnh cái gì!

Cô trực tiếp bế An Vũ Phong lên. Hình như lúc xuyên qua, thể lực cô cũng tăng theo nên việc bế cậu ta đối với cô rất nhẹ nhàng.

Cô nói với ngưòi hầu đang ngây ngưòi đứng bên canh.

- Gọi bác sĩ!

- Vâng. Người hầu vội vàng đáp rồi quay đi gọi bác sĩ.

Dư Uyển bế An Vũ Phong lên lầu 3 vào phòng cậu ta theo như trí nhớ của nguyên chủ.

_____________

Bác sĩ rất nhanh đi tới, khám bệnh xong dặn dò rời đi. Dư Uyển cầm cốc nước ấm, tay cầm thuốc đưa lên An Vũ Phong đang ngồi dựa trên giường.

- Uống đi.

An Vũ Phong quay đầu, bộ dạng rầu rĩ nói.

- Đắng.

Dư Uyển nhìn cậu ta như 1 đứa trẻ. Tuy nhiên, cô vẫn lạnh giọng nói.

- Uống thước mau.

An Vũ Phong quay đầu nhìn cô, đôi mắt ngập nước, tuy cậu nói gì nhưng trên mặt biểu thị rõ ràng: cô đang bắt nạt tôi!

Dư Uyển:......

Tên này bị sốt đến hồ đồ rồi.

Cô cảm thấy chút bất lực.

Dư Uyển không nói gì, cô đứng dậy ra ngoài.

An Vũ Phong mở to mắt, bộ dáng sắp khóc.

Cậu cảm thấy ủy khuất. Cậu sốt cao như vậy rồi. Vì sao không dỗ cậu?!

Lúc An Vũ Phong chuẩn bị khóc thì Dư Uyển trở lại. Dư Uyển nhìn cậu ta đôi mắt ướt sũng, oan ức nhìn cô.

Dư Uyển:...cảm giác như làm việc có lỗi với cậu ta.

Cô đặt vài viên kẹo lên bàn, giọng mềm xuống dỗ An Vũ Phong.

- Ngoan, uống thuốc rồi ăn kẹo. Sẽ không thấy đắng nữa.

An Vũ Phong chớp mắt, lần này cậu ngoan ngoãn uống thuốc.

Dư Uyển lấy kẹo, bóc vỏ, đưa ra trước mặt cậu.

An Vũ Phong nhu thuận cúi đầu ngậm lấy, còn liếʍ lấy ngón tay cô.

Dư Uyển cũng không để ý, cô đứng dậy định rời đi.

Nhưng An Vũ Phong nắm lấy tay cô, ngửa đầu, bộ dạng rất đáng thương.

- Đừng đi!

- Được rôi, tôi không đi, ngủ đi.

Cậu gật đầu, nằm xuống giường, đắp chăn, ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng tay thì nắm góc áo cô.

Dư Uyển:...

Cô đợi An Vũ Phong ngủ say rồi, lấy tay định gỡ tay cậu ta ra nhưng cậu ta càng nắm chặt.

Dư Uyển:...

Cô đau đầu, đành ngồi xuống. Xem ra sáng hôm nay không đi học được.