Chương 9:

Dư Uyển không kiên nhẫn kéo Lục Cảnh ra khỏi người mình.

Thật là, đổi lại là ai cũng không chịu nổi một thằng con trai 1m8 ôm mình khóc thương tâm.

An Vũ Phong đứng ở cửa nhìn một thiếu niên ôm chặt lấy Dư Uyển, cậu mím môi, cúi đầu đi về chỗ ngồi cuối lớp.

Còn tự nhiên ôm ấp trước cả lớp. Tên con trai đó không biết xấu hổ là gì sao?

Mà chuyện của cô ta mình quan tâm làm gì.

Sau đó, Dư Uyển cùng Lục Cảnh không biết kiểu gì thân hơn, hai người trở thành huynh đệ tốt của nhau.Đương nhiên, đây chỉ là theo cái nhìn của Lục Cảnh.

Còn về Dư Uyển, cô sắp bị tên này phiền chết rồi. Cả ngày cứ kéo cô nói liên hồi như con muỗi vo ve bên tai, đập cũng đập không chết.

Đáng sợ là, cậu ta còn mặt dày ngồi cạnh cô. Có nghĩa là về sau cô phải nghe cậu lải nhải suốt ngày.

Má ơi, cứu con!

Buổi chiều, cuối cùng thì cũng tan học. Dư Uyển cười không có ý tốt kéo lại Lục Cảnh.

Lục Cảnh đứng dậy định về thì bị một lực kéo về sau. Cậu quay lại thấy Dư Uyển cười âm hiểm, trong lòng nháy mắt căng thẳng.

- Uyển...Uyển?

Dư Uyển tự nhiên quàng vai cậu. Cô hưng phấn cười :

- Đi, anh em tốt, chúng ta đi chơi chỗ

Mỹ Nhân đó!

Mỹ Nhân là quán bar cao cấp nhất của thành phố A. Nơi đó chỉ dành cho nhà giàu, số tiền tiêu phí kinh người. Ở nơi đó, còn có mỹ nam, mỹ nữ sẵn sàng "phục vụ". Đây cũng là nơi mà Lục Cảnh vài ngày trước dẫn cô tới.

Lần trước mới xuyên tới, lúc đó cô còn trong trạng thái hoảng hốt nên chưa thử cảm giác vào nơi cao cấp như thế.

Lục Cảnh:...?!

Không bao giờ! Cho dù tôi có đi cũng không dẫn cô đi - Cậu hét lên.

Cậu sợ anh trai của Dư Uyển lắm rồi! Nếu mà cậu lại dẫn Dư Uyển đi mà bị anh trai cô ta biết được. Hắn ta chắc chắn sẽ đi gặp bố cậu, lần này bố sẽ đánh gãy chân cậu.

Lần trước, cậu mà biết được anh trai cô đáng sợ như thế, đánh chết cậu cũng không mời Dư Uyển đi cùng.

- Chúng ta là bạn mà, đúng không? Cậu không thể hại tôi như thế?! Lần này anh cậu mà bắt được nữa là tôi sẽ chết rất thảm! - Lục Cảnh liều chết bám chặt bàn không cho Dư Uyển kéo mình đi.

- Yên tâm, anh tôi đang bận công việc, hắn sẽ không có thời gian để ý tới tôi đâu. -Dư Uyển an ủi.

Yên tâm cái mẹ gì! Không đi, cậu muốn đi thì tự đi đi! - Lục Cảnh nhất quyết không chịu đi.

- Sao có thể, đi một mình thì thật nhàm chán. - Dư Uyển dứt khoát kéo Lục Cảnh. Cô nhìn cậu ta vẻ mặt tuyệt vọng, cảm thấy buồn cười, cô an ủi. - Yên tâm đi, có chuyện gì tôi bảo kê.- Bảo kê? Hừ! Lần trước anh cô đến bắt cô, cô còn không dám nói gì mà! - Lục Cảnh trợn trắng mắt.