Thế giới 7 - Chương 369: Nhân vật chính

Công Tây gia là Tây Lĩnh vọng tộc, đã phồn thịnh trong nhiều năm, diện tích phủ đệ rộng lớn, hai trong số bảy ngọn núi của Tây Lĩnh đều bị Công Tây gia cho vào phủ đệ.

Công Tây gia chính là một tòa thành trì, ngoại thành được xây dựng xung quanh Công Tây gia là nơi sinh sống của hàng chục triệu người, phần lớn đều là người thường không thể tu luyện.

Bởi vì được Công Tây gia che chở, tu sĩ của các thành trì gần đó, hầu như đều sẽ lựa chọn dựa vào Công Tây gia và cung phụng hoặc trở thành thuộc hạ.

Các nhánh chính và nhánh phụ của Công Tây gia giống như một cây lớn với những cành lá tươi tốt, cùng nhau tạo thành một gia tộc khổng lồ.

Hiện giờ gia chủ Công Tây Diệu chính là thúc phụ của Công Tây Việt, ông vẫn chưa có con cái, lại có tình cảm huynh đệ sâu đậm với đại ca đã qua đời, bởi vậy xem ba đứa con của đại ca như là con của mình, đặc biệt là Công Tây Việt.

Mỗi lần Công Tây Việt trở về Công Tây gia, Công Tây Diệu luôn muốn huy động nhân lực, hận không thể thông báo với tất cả mọi người rằng bảo bối đại tiểu thư của bọn họ đã về nhà.

Càng khoa trương long trọng như vậy, Công Tây Việt càng không muốn về nhà, nàng càng ít về nhà, thỉnh thoảng trở về một lần thì trong nhà càng coi trọng hơn.

Công Tây Việt mới bay qua cửa thành ở ngoại thành, Công Tây gia cũng đã nhận được tin tức.

Trong nháy mắt, trên bầu trời tràn ngập biểu tượng pháo hoa thiêng liêng, vô số linh thạch rơi xuống đường phố, chúc mừng đại tiểu thư đã về nhà.

Đường phố chính được dọn dẹp sạch sẽ đổi mới hoàn toàn, trải thảm thật dài, thúc giục vô số cây ngọc quỳnh nở hoa, còn có tiên nhạc vang lên vui mừng nhiệt liệt chào mừng nàng về.

Công Tây Việt mới vừa ôm đứa bé đáp xuống đất thì có hai nam nữ trẻ tuổi cưỡi kiệu yêu thú chạy tới.

"Tỷ tỷ!" Hai người kích động đồng thanh kêu lên.

Ngoại trừ hai người bọn họ ra thì phía sau còn có hàng trăm người hầu đuổi theo, khi hai người nhảy xuống từ xe kiệu yêu thú thì người hầu đi theo phía sau cũng đuổi tới kịp, chia ra thành hai hàng, đồng loạt hành lễ nói: "Hoan nghênh đại tiểu thư về nhà!"

Công Tây Việt: "..."

Cũng may sao lần này không có mang theo ca cơ nhạc kĩ đảm đương việc ca múa tấu nhạc nghênh đón nàng về nhà, xem ra lần trước nói chuyện với thúc phụ cũng có chút tác dụng.

Một cặp đệ muội song sinh bổ nhào tới trước mặt nàng như những con bướm.

Muội muội Công Tây Văn Tinh mặc chiếc váy đỏ với trăm con bướm chỉ vàng, ở cổ tay đeo một chiếc vòng san hô đỏ, trên đầu đeo các loại đá quý hạt ngọc bích, bên hông còn treo một miếng vải đính ngọc trai, vũ khí của nàng ấy là chiếc roi dài cũng được gắn lên đó những sợi dây lấp lánh.

Tiểu đệ Công Tây Kiến Thần cũng không kém bao nhiêu, mặc áo choàng màu tím, linh giáp đai ngọc, đầu đội kim ngọc quan, chân mang ủng gấm, trong tay còn học đòi văn vẻ cầm một chiếc quạt xếp dát vàng.

Hai người mà ở cạnh nhau chính là trăm hoa đua nở hết sức tươi đẹp, châu quang bảo khí, so với kiếm tu tỷ tỷ thường mặc thanh bạch y toát lên sự đơn giản gọn gàng thì bọn họ chính là hai đóa hoa sống sờ sờ của sự giàu sang phú quý ở nhân gian.

"Tỷ tỷ, tỷ đã nhiều năm không trở về gặp mọi người rồi, có phải tỷ lại đi bế quan tiếp đúng không? Mọi người rất nhớ tỷ!" Công Tây Văn Tinh nhẹ nhàng nói, vẻ ngoài nàng ấy tươi đẹp và phong cách không giống với Công Tây Việt.

Vị nhị tiểu thư này tính tình ngày thường kiêu căng tùy hứng, cũng chỉ duy nhất ở trước mặt trưởng tỷ không dám lỗ mãng, cư xử ngoan ngoãn như chú chim nhỏ.

"Tỷ tỷ lại ngự kiếm trở về sao, tỷ vất vả rồi, mau mau ngồi lên xe kiệu để về nhà thôi, thúc phụ đã chuẩn bị tiệc đón gió tẩy trần cho tỷ rồi!" Công Tây Kiến Thần cũng đi lên lấy lòng nói.

Cậu nổi tiếng là công tử ăn chơi trác táng, không chăm chỉ tu hành, chỉ lo ăn nhậu chơi bời. Công Tây Việt biết được tính cậu lười nhác cho nên mỗi khi trở về đều phải kiểm tra cậu, làm cậu đau khổ đến mức không nói nổi.

Công Tây Việt thấy vẻ mặt tiểu đệ nịnh nọt, mặt không cảm xúc một hồi lâu, làm cho Công Tây Kiến Thần trong lòng thấp thỏm, thậm chí còn kẹp chặt hai chân không dám thở mạnh, trong lòng không ngừng nhớ lại trong khoảng thời gian này có phải mình đã gây ra chuyện lớn nào được truyền tới tai tỷ tỷ không.

Không nghĩ tới Công Tây Việt đang nhớ lại tương lai mà mình đã nhìn thấy.

Cặp đệ muội này chính là song bào thai, tuy rằng ồn ào nhốn nháo nhưng tình cảm thì rất sâu sắc, khi Văn Tinh từ bỏ tất cả vì Tiêu Thụ thì Kiến Thần bất kể như thế nào cũng không tin vào điều đấy, nhiều lần cố gắng đuổi theo để đưa Văn Tinh về nhà.

Sau khi Văn Tinh chết đi, Kiến Thần coi Tiêu Thụ là kẻ thù, từ một đứa lười biếng ngày xưa nay lại hăng hái tu luyện, nhiều lần đuổi gϊếŧ Tiêu Thụ, suýt chút nữa thì đã gϊếŧ chết Tiêu Thụ… đáng tiếc, cuối cùng Tiêu Thụ vẫn là người may mắn hơn, không chỉ gϊếŧ chết cậu mà còn cướp hết bảo vật trên người cậu.

Nghĩ đến số phận chết thảm của một cặp đệ muội này, thái độ Công Tây Việt hiếm khi dịu lại, nhẹ nhàng nói: "Đi về thôi."

Thấy nàng không có mất hứng, lúc này Công Tây Văn Tinh mới phấn khởi đi tới kéo cánh tay nàng, hai người vây quanh nàng tiến vào chiếc xe kiệu giống như một cung điện nhỏ.