Chương 14: Giáo bá 14 Cùng bạn học không hợp nhau

Tại Dã ôm chặt lấy đứa trẻ. Đây là một đứa trẻ không rõ nguồn gốc. Bởi vì sự xuất hiện của nó, anh đã trải qua một thời gian điên cuồng, đến nay còn đang làm quen với sự tồn tại của nó. Đôi khi trong lòng vô cùng lo lắng, anh ước đứa trẻ này không tồn tại.

Nhưng vào lúc này, anh và đứa nhỏ này đã thành một gia đình mới. Giống như mẹ anh, anh đã tìm thấy một ngôi nhà mới của riêng mình.

Trong gia đình này, anh không là đứa trẻ bị bỏ rơi cần người bảo vệ mà trở thành người bảo vệ của đứa trẻ khác.

Anh sẽ không bao giờ là loại cha mẹ bỏ rơi con cái mình.

Dư Thiên chỉ mới hai tuổi, thậm chí không thể sắp xếp nhiều kí ức trong đầu nói gì đên diễn biến đột ngột của ba mình. Nó không biết tại sao vừa mua được chiếc cốc mình thích, anh lại bỗng dưng trở nên thân thiết như vậy.

Chỉ một lúc sau, áo bông lọt gió lại giãy giụa lên, nó cảm thấy ôm chặt quá không thoải mái.

/* áo bông bên trung thường được dùng cho con gái, có câu con gái là áo bông của cha, ở đây áo bông lọt gió có nghĩa là con gái không tri kỉ ( áo bông lọt gió sẽ lạnh ) ~~ không biết giải thích vậy đúng không nhưng theo ý mình hiểu là vậy. /

Cảm thấy tóc trên đầu bị kéo đau, Tại Dã cuối cùng cũng bình phục cảm xúc phức tạp của mình, buông đứa trẻ đang nhe răng múa vuốt ra.

Đứa bé ngây thơ nhìn anh, cầm cái ly con vịt mùa vàng nói: “Đổ sữa chua vào.”

Bây giờ sữa chua đã thay thế Coca trở thành thức uống được chỉ định của nó.

Tại Dã:”……….” Anh cầm cái cốc con vịt màu vàng của nó rửa sạch sau đó đổ cho nó hơn nửa cốc sữa chua.

Dư Thiên nhìn nhưng nó có vẻ không hài lòng lắm, cầm lấy hộp sửa chua.

Tại Dã:” Uống hết hãy rót tiếp, đầy quá sẽ trào ra ngoài…”

Dư Thiên không phải rót vào cái cốc con vịt của mình, là cái cốc màu vàng được làm thủ công của anh. Hai cái cốc đều đựng sữa chua, lúc này nó mới vừa lòng, cầm lấy cái ly con vịt vàng lung tung mà chạm vòa cái cốc vàng kia, lớn tiếng nói: “Cụng ly!”

Tại Dã dựa vào bàn nấu ăn, không nói nên lời trong giây lát, bê lên cốc sữa chua kia, uống một ngụm. Chẳng sợ cái cốc này chưa rửa sạch, anh vẫn yên lặng uống hết cốc sữa chua mà áo bông lọt gió hiếu kính.

Ngày cuối tuần trôi qua nhanh chóng, Tại Dã lại đi học. Tạm thời Dư Thiên vẫn ở quán bar bên kia.

Vốn dĩ Tại Dã nghĩ rằng nếu Lý Tụ không đồng ý, trước để dì Ngô thử ở nhà chăm nó một ngày xem sao, anh gắn camera ở trong phòng, có thể xem trực tiếp trên điện thoại, ít nhiều có chút đảm bảo.

Ai nghĩ đến gọi điện thoại cho Lý Tụ, anh ấy giả vờ nói câu “Ai da, thật là phiền.” sau đó không đợi Tại Dã nói câu tiếp liền đáp ứng luôn: “ Mang đến đây, anh lại xem giúp em một thời gian.”

Tại Dã:”………” Rõ ràng giọng nói thích thú.

Hôm thứ hai, Dư Thiên không có tinh thần, dù chỉ là một đứa trẻ chưa cần đi học đi làm nhưng đồng hồ sinh học đáng sợ và thứ hai dường như vẫn hoạt động trong cơ thể làm người ta mệt mỏi và không muốn di chuyển.

Vì vậy vào ngày này, nó đã xem phim trong phòng chiếu phim ở quán bar. Phòng này, màn hình cực lớn, chỗ ngồi thoải mái, còn có đồ uống đồ ăn vặt được bổ sung đầy đủ. Lý Tụ không hay dùng phòng này nhưng em họ anh ấy Lương Hạo Khinh lại thường xuyên mang bạn bè đến xem phim.

Hôm nay nơi này bị Dư Thiên chiếm đóng, Lý Tụ chọn phim, chọn đi chọn lại, nó chờ đến mức buồn ngủ rồi, anh mới chọn xong một bộ điện ảnh tình yêu tuổi trẻ.

“ Phim""" Bức thư tình đầu tiên" nam chính là đại ca học đường, thế nào, nhìn giống ba của con không?”

Trên màn ảnh, không mặc quần áo nghiêm túc, đeo khuyên tai, nhuộm tóc, vẻ mặt đầy ngỗ nghịch nam sinh, không có chút nào giống với Tại Dã.

Lý Tụ ngồi bên cạnh Dư Thiên, nhìn bức ảnh trên màn hình nói với nó: “Ba con hai năm trước phản nghịch cũng nhuộm tóc, sau đó bị chủ nhiệm giáo dục gọi lên 3 lần, nói cho anh phiền nên nhuộm lại màu đen luôn. Anh ấy trước kia cũng đeo khuyên tai, còn chơi ngầu đeo một bên… ây con xem, chính là cái này ngầu ngầu, vừa nhấc cằm, ai cũng không yêu ha ha ha!’’

Tên đại ca học đường trên màn ảnh bước đi trên hành lang, nơi các cô gái đang điên cuồng la hét, hình ảnh đầy hơi thở thiếu nữ.

Ngay sau đó, anh ta bị một cô gái với khuôn mặt đỏ bừng chặn lại và tỏ tình ngày tại chỗ, đại ca nhìn cô gái một cách trịch thượng và khinh bỉ nói: “Cô là ai?”

Hệ thống 65 bị ám ảnh không thể giải thích được với thể loại cốt truyện này, lúc này, nó không ngừng lập lòe và bày tỏ ý kiến của mình: [Nữ chính chưa xuất hiện, vừa kiên cường vừa thánh thiện nữ chủ, chờ lát nữa cô sẽ va vào đại ca ở chỗ rẽ, còn mang sữa bò hắt đến trên người đại ca! Kịch bản kinh điển, tiếp xúc chân tay tạo ra lửa tình yêu! Ô ô thật tốt! ]

Bên cạnh Lý Tụ còn lải nhải: “Ba con đẹp trai hơn anh chàng này, không biết ở trường có bạn gái không, Tiểu Thiên nếu ba con có bạn gái, con liền có mẹ kế, Tiển Thiên à, đến lúc đó con làm sao bây giờ!”

Anh lập tức suy nghĩ rất xa, đột nhiên lo lắng vì đứa trẻ.

Ngồi ở ghế to rộng mềm mại, Dư Thiên xem nhẹ âm thanh một trái một phải, uống sữa chua xem phim.

“Dã ca, cậu đang xem gì vậy?” một nam sinh đứng sau thăm dò hỏi.

Mấy ngày gần đây, mỗi ngày đều nhìn thấy Tại Dã tìm kiếm gì đó bằng điện thoại, thi thoảng lại tỏ ra lo lắng hoặc suy nghĩ. Hôm nay lại thấy anh cầm điện thoại lướt web, không nhân cơ hội mà chơi game, cầm điện thoại xem gì chứ.

Nam sinh bên cạnh thò đầu qua mời chơi trò chơi: “Dã ca làm một ván không!”

Tại Dã nhìn di động đầu cũng không ngẩng lên, ngón tay lướt liên tục: “Không chơi!”

“Ê, Dã ca anh lướt đào bảo, chuẩn bị mua gì à? Bé gái……quần áo?”

Nhìn Tại Dã mặc phía trong áo khoác mấy năm không thay đổi màu đen áo thun, mang đồng hồ trên cổ tay cùng với hơi thở thiếu niên thanh xuân, quay qua nhìn điện thoại anh, giao diện mua sắm một đống lớn quần áo bé gái đáng yêu, mấy cái nam sinh cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Tại Dã không quản biểu tình kì quái của bọn họ, tự click xem giao diện sản phẩm cụ thể và tỉ mỉ, nhíu mày trong chốc lát, dò hỏi ý kiến mấy người: “Cái váy con vịt vàng này đẹp hay là cái dâu tây hồng nhạt đẹp hơn?”

Mấy nam sinh xung quanh nháy mắt đưa ra ý kiến khác nhau: “Dâu tây!” “Tất nhiên là vịt vàng rồi!”

Cả đời háo thắng không chịu thua mấy người nam sinh hai mặt nhìn nhau, nháy mắt chiến đấu vì thẩm mỹ của chính mình.

“Dâu tây không đáng yêu bằng vịt vàng nhỏ!’

“Cái rắm, bé gái chắc chắn mặc dâu tây hồng nhạt đáng yêu, cậu hiểu không!”

“Quê chưa! Cậu học bạn học nữ xem cái nào đáng yêu hơn!”

“Hỏi thì hỏi!”

Vấn đề nhanh chóng lan qua cả lớp. Mọi người thẩm mỹ khác nhau, bên nào cũng cho mình đúng, thậm chí lan qua lớp bên cạnh, khiến cho tranh luận. Chỉ một tiết học thôi không biết người lạ nào đăng lên diễn đàn của trường học bắt đầu bỏ phiếu.

Mà người lúc đầu đưa ra vấn đề này, lúc nhìn thấy một đám bạn cùng lớp tranh luận không ngừng, mở ra cuộc biện luận, liền lộ ra vẻ mặt không còn gì để nói, lưu loát mà mua cả hai cái váy, lười để ý đến đám người cãi nhau nhàm chán.

Gần nhất anh tầm mê đào bảo mua sắm, trước đó vô tình tìm kiếm một chút quần áo bé gái nên lúc sau liền không thể dừng lại. Anh đều tự giác mà click vào tất cả sản phẩm liên quan được đề cử ở trang chủ mua sắm.

Tiết học thể dục cuối cùng trong buổi chiều, khó được giáo viên thể dục xin nghỉ ốm để các giáo viên khác dạy thay, bọn anh có thể ra ngoài hít thở.

Tại Dã di sau một đám người, mấy nam sinh nói chuyện phiếm phía trước quay lại nhìn anh, không nhịn được hỏi: “Dã ca, anh còn lướt đào bảo mua quần áo à?”

“Không có.” Tại Dã nói. Bây giờ anh đang xem ấm nước nhi đồng, mấy ấm nước này có hình dáng rất thú vị.

Khối mười cũng có lớp học thể dục, Tại Dã đi qua đi lại, nghe được một đợt tiếng cười phía trước, có người gọi anh:

“Dã ca!”

“Dã ca có người tìm cậu kìa!” một đám nam sinh ồn ào.

Tại Dã không có hứng thú ngẩng đầu, nhìn thấy hai nữ sinh mặt đầy xấu hổ và vui mừng đi đến.

“Anh còn nhớ bọn em không? Bọn em học khổi 10 lớp 7.”

Vẻ măt Tại Dã nghi ngờ.

Nữ sinh kia giải thích: “Lúc trước ở công viên Liễu Thụ sân bóng rổ, bọn em sắp bị trêu ghẹo, bọn anh đã giúp giải vây, nhớ ra chưa?”

Tại Dã nghĩ tới, lần đó hai cô gái mặc quần áo bình thường, trong đó một người trang điểm, anh không chú ý khuôn mặt.

“Có chuyện gì không?”

Nữ sinh nuốt nước miếng: “Chỉ là, bọn em mới biết chúng mình cùng trường, bọn em lớp mười, anh là đàn anh lớp 11.”

Một cô gái khác chọc bạn mình, cô gái kia mặt đỏ hồng, đột nhiên hỏi: “Anh có bạn gái chưa?”

Tại Dã nghe vậy mới biết cô có ý gì, lông mày không tự giác mà nhíu lại.

Cô gái còn ngượng ngùng nói ra tình cảm của mình: “Nếu anh chưa có bạn gái, có thể xem xét em được không?”

Tại Dã đen mặt, giọng nói anh không tốt, hỏi: ”Em mới bao lớn?”

Cô gái ngạc nhiên: “16…..”

Tại Dã:”Em mới 16 tuổi, còn vị thành niên, lúc này yêu đương còn quá sớm, ít nhất chờ đến đại học hoặc sau khi tốt nghiệp đại học.”

Biểu tình của cô gái trở nên một lời khó nói hết: “A?”

Tại Dã nhíu mày không đồng ý: “Em suy nghĩ xem tâm trạng của phụ huynh khi biết tin em yêu sớm sẽ ra sao? Ba em nếu biết ông ấy sẽ rất tức giận.”

Cô gái hỏng mất, cảm giác không chỉ bị cự tuyệt còn bị giáo dục. Còn có, nhắc đến ba cô làm gì!

“ Sao có thể nói với phụ huynh, giấu họ không nói là được.” cô gái khóc không ra nước mắt.

Biểu tình Tại Dã càng khó coi: “ Giấu phụ huynh yêu đương với mười mấy tuổi không đáng tin cậy không phụ trách nhiệm nam sinh, em biết đây là chuyện nguy hiểm không?”

Anh đang đứng ở vị trí nào tự hỏi vậy! Cô gái vẻ mặt thống khổ, thậm chí cảm giác đang được nghe chính ba mình nói chuyện.

“Sao anh lại nói vậy Ô ô!” cô gái sắp khóc.

Tại Dã:”Em còn khóc? Em hiện tại yêu sớm để được gì?”

Cô gái không trả lời, kéo tay bạn mình chạy mất.

Tại Dã đi đón Dư Thiên, đi vào phòng chiếu phim, lại thấy trên màn ảnh ăn mặc đồng phục nam nữ trẻ tuổi đang hôn môi.

Tại Dã:”………”

Lý Tụ nằm trên ghế ngủ mơ màng bỗng dưng bị đánh thức, một khuôn mặt đẹp trai khó chịu hiện trước mắt anh, chất vấn: “Sao anh có thể cho trẻ con xem loại phim này!”

Lý Tụ mê mang mà nhìn về phía màn hình: “Này làm sao, trẻ con con hiểu sợ gì.”

Tại Dã giữ Dư Thiên, nén tức giận: “ Nếu nó xem cái này rồi yêu sớm thì sao?’’

Lý Tụ trợn trắng mắt: “ Tiểu Thiên mới hai tuổi ?”

Anh tiện tay tắt màn hình, nói chuyện với Tại Dã đang xách nó ra ngoài: “Em sao thế, đang tức giận với ai vậy?”

Tại Dã kể chuyện được tỏ tình ở trường, cuối cùng nói: “16 tuổi mà yêu đương quá kỳ cục.”

Lý Tụ im lặng một lúc lâu, một tay khoác vai anh: “ Tính ra, Tiểu Thiên chính là em 16 tuổi sinh?”

Trong một mảnh xấu hổ, đột nhiên đứa trẻ cười hai tiếng.

Dư Thiên:”Hì hì.”

Tại Dã mặt đen như nhọ nồi. Anh cảm thấy mình bị hiểu nhầm, nhưng anh không biết mình sai ở đâu.