Chương 6

Sau khi Lâm Đinh Đinh đi khỏi, Yến Chử mới uống thuốc cô ấy pha. Sau đó nằm trên giường đất, nhắm mắt dưỡng thần, sẵn tiện suy nghĩ về hai nhiệm vụ của bản thân. Nhân vật chủ chốt của nhiệm vụ chính đã ở bên cạnh anh, tạm thời không cần phải xem xét về nó. Chuyện làm anh đau đầu chính là nhiệm vụ phụ, cứu mạng Yến Tuân - ba ruột của cố chủ. Trong trí nhớ của cố chủ, ký ức về ba ruột không nhiều lắm, ngoài những hình ảnh mơ hồ trước năm bảy tuổi gần như đã bị quên lãng, cũng chỉ là những hình ảnh được miêu tả khá ít ỏi sau khi ông ấy lìa đời. Tính cách của ông ấy như thế nào, là loại người gì, tình cảm đối với đứa con trai đã đi theo mẹ ruột từ khi còn nhỏ và đoạn tuyệt quan hệ với ông ấy ra sao, tất cả những điều này anh đều không thể hiểu rõ ở hiện tại.

Yến Chử âm thầm nhẩm tính thời gian. Bây giờ, ba Yến đã thụ án cải tạo được gần mười năm, năm tháng sau, anh sẽ nhận được cáo phó về cái chết của ông ấy. Yến Tuân đang ở một trang trại xa xôi nằm ở phía Tây Bắc, mà anh thì đang ở một thôn làng nhỏ ở phía Nam, trời nam đất bắc, anh là thanh niên trí thức, không thể tùy tiện rời khỏi đội sản xuất nông thôn, chứ đừng nói gì đến chuyện cứu một người sắp chết. May mắn là nhiệm vụ phụ có thất bại cũng sẽ không bị trừng phạt, nếu không thì Yến Chử cũng rất đau đầu.

Anh mở mắt ra, nhìn nóc nhà đang bị mưa dột, mái nhà loang lổ những vết ố bẩn vàng nâu. Anh thở dài, bước xuống giường đất, phủ thêm chiếc áo bông của chính mình, cầm lấy giấy bút trong ngăn tủ của chính mình đã được cố chủ đặt trong ngăn tủ, cúi đầu và bắt đầu viết thư. Trong tình trạng anh không thể tự do ra ngoài, nếu muốn cứu tính mạng của ba ruột cố chủ, đây có lẽ là cách duy nhất.

Số lượng văn nhân học giả qua đời trong không gian song song này cũng không ít hơn những năm đó ở thế giới của anh. Nguyên nhân một phần là không thể chịu nổi sự chênh lệch địa vị và sinh hoạt gian nan khốn khổ, còn có một phần là bởi vì không tìm thấy hy vọng ở tương lai, tự mình phán mình án tử hình. Sau khi trái tim của một người chết đi, ngày cơ thể họ suy tàn cũng chẳng xa. Yến Chữ không rõ ràng, tình huống của người ba ở thế giới này của anh rốt cuộc là như thế nào. Bây giờ anh cũng chỉ có thể “mèo mù vớ phải cá rán”*, thử xem thế nào.

(*Mèo mù vớ phải cá rán - 瞎猫碰上死耗子 : dùng để ví trường hợp gặp may mà bất ngờ đạt được cái hoàn toàn ngoài khả năng của mình.)

*****

"Yến Chử, cậu sao rồi, có còn sốt không?".



Những thanh niên trí thức ở cùng nhà với Yến Chử đã trở lại. Trưởng nhóm Lâm Thanh Sơn đang ở cửa lau sạch bùn đất trên giày, anh ta vào nhà, vừa rửa tay vừa hỏi Yến Chử.

Họ thuộc đội sản xuất III của xã Hồng Kỳ, cả đội có tổng cộng mười một thanh niên trí thức bao gồm bốn nữ và bảy nam. Trong đó có những người đã lớn tuổi, hoặc có đôi có cặp, hoặc kết hôn với người địa phương, đều đã dọn ra ngoài. Bây giờ trong Viện thanh niên trí thức chỉ còn lại bốn thanh niên trẻ tuổi và hai cô gái trẻ mới đến. Hiện tại, Lâm Thanh Sơn chính là thanh niên trí thức lớn tuổi nhất trong Viện thanh niên trí thức, tính cách trầm ổn và nhiệt tình, rất có uy tín trong đội thanh niên trí thức. Anh ta giống như một người anh cả, và cũng đối đãi với những thanh niên trí thức khác trong viện giống như em trai em gái, rất quan tâm đến bọn họ. Vì Yến Chử vẫn đang ốm, anh ta không khỏi hỏi nhiều vài câu.

"Không sao rồi, đã hạ sốt. Chiều nay tôi có thể bắt đầu đi làm cùng các anh". Trước khi họ trở lại, Yến Chử đã xuống kháng và đi thay quần áo.

“Tôi mới nấu cơm xong, chúng ta cùng nhau ăn đi”. Yến Chử là người thành phố chính hiệu, anh lớn như vậy mà cũng chưa từng nhìn thấy bếp đất ở nông thôn. May mắn thay, cố chủ đã gia nhập đội sản xuất ở nông thôn được một khoảng thời gian, anh vẫn có thể nấu cơm nấu nước cơ bản.

Anh chỉ nói hai câu vô cùng đơn giản, nhưng lại khiến cho các thanh niên trí thức khác phải chú ý. Phải biết rằng cố chủ cứ dăm ba hôm lại bị bệnh, ngoài lý do là cơ thể thật sự không thể thích ứng được với hoàn cảnh sinh hoạt nơi này, còn có một nguyên nhân khác là bởi vì hắn không chịu được vất vả, cố ý giả bệnh để lười biếng. Những thanh niên trí thức này hoàn toàn đã quen với chuyện cứ cách hai ba ngày là Yến Chử phải bệnh một lần, họ chưa từng nghĩ đến lần này thái độ của anh lại thay đổi, chủ động đề nghị ra đồng làm việc.

"Đúng là mặt trời mọc ở phía Tây”. Thanh niên trí thức cuối cùng bước vào viện liếc mắt nhìn Yến Chử, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu. Nghe giọng điệu của cậu ta, có chút khinh thường và chế giễu mơ hồ.