Quyển 1 - Chương 1.11: Độc nữ kén rể

Tân nương tử được hỉ bà dắt vào chính đường, sau khi kết thúc buổi lễ liền được đưa vào tân phòng.

Bên ngoài một đám phụ nhân đôi mắt đều như diều hâu, sau khi nhìn qua xong một vòng của hồi môn, tâm tư cũng sâu xuống không nói một lời, trên mặt đã khó nén thất vọng, lại có người thấp giọng nói: “Này rốt cuộc là biểu cô nương cũng không bằng nữ nhi, dù là phú hộ trên trấn nhưng những của hồi môn này cũng không có gì hiếm lạ.”

Bên cạnh có phụ nhân phản bác: “Tốt xấu gì cũng có rất nhiều, cho dù thân một chút cũng không được từng này đâu.” Đây là biết thỏa mãn.

Lập tức liền có người phân tích: “Kia sao có thể giống nhau? Chu gia rất giàu có nha, tùy tiện lấy một chút ra tới, cũng có thể đặt mua một phần của hồi môn. Theo ta thấy, cô nương này cùng Ngô gia như vậy, rốt cuộc là đã phạm vào kiêng kị của người ta.”

Còn có người thấp giọng nói thầm: “Có lẽ người ta đều nhét xuống dưới đáy hòm đấy.”

Lời này vừa nói ra, tâm tư mọi người liền khác nhau.

Ngô gia có hỉ, những người tới cửa đều là để chúc mừng thuận tiện tới hỗ trợ, thấp giọng nghị luận vài câu liền thôi, bất quá bên trong xác thật có mấy phụ nhân sắc mặt rất khó coi, đối diện nhìn nhau tựa hồ còn có chút đề phòng.

Thẩm Thu Nghiên bên trong tân phòng lại là không biết chuyện này, dọc theo đường đi, khóe miệng nàng ta đều là ý cười cùng chưa buông xuống, đặc biệt là lúc bị Ngô Minh cầm gậy xốc khăn voan lên, khi nhìn thấy ánh mắt ôn nhuận cùng khóe miệng tươi cười của hắn thì chỉ cảm thấy đây là thời khắc hạnh phúc nhất của cuộc đời.

Hai người uống rượu giao bôi, sau khi hỉ bà chúc mừng liền lui về phía sau đi ra ngoài, Ngô Minh lôi kéo bàn tay tinh tế trắng nõn của nàng ta: “Nghiên Nhi, ta rốt cuộc cũng cưới được nàng.”

Gương mặt Thẩm Thu Nghiên đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Sau đó, sắc mặt nàng ta cứng đờ, bởi vì cúi đầu, nàng liền thấy được, cái này…… Cư nhiên vẫn là đất, chỉ là đất sét, nhưng đất này lại không bằng phẳng chỉnh đốn mà ngược lại còn gồ ghề.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt quét qua bài trí trong phòng, mặt tường thật ra là mới được sơn lại, bài trí trong phòng đơn giản, chỉ một chiếc giường, sau đó chính là bàn trang điểm của nàng ta, bên kia còn có án thư, không còn những thứ khác. Bất quá, chính là nếu như có thì cũng không bỏ được trong căn phòng này.

Ngô Minh tự nhiên chú ý tới sắc mặt nàng ta đột nhiên biến sắc, áy náy nói: “Nghiên Nhi, cái nhà này ủy khuất ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, chờ ta về sau…… Tất nhiên sẽ để nàng ở trong căn phòng lớn, ăn sơn hào hải vị, nha hoàn nô bộc hầu hạ……”

Thanh âm hắn ôn nhuận, vốn dĩ sắc mặt Thẩm Thu Nghiên hơi hơi tái nhợt đã dần dần lại ngượng ngùng lên, ôn nhu nói: “Minh lang không cần như thế, chúng ta đã thành thân, phu thê một thể, nên đồng cam cộng khổ, chàng nói những lời này là xem thấp ta.”

Ngô Minh nghe vậy, vội cười nhận lỗi.

Đồng môn của Ngô Minh tới cửa chúc mừng, hắn tất nhiên là không thể vẫn luôn ở bên canh tân nương tử, rất mau liền đi ra ngoài tiếp khách.

Thẩm Thu Nghiên ngồi trong tân phòng hiu quạnh, nhất thời ngọt ngào lại nhất thời cảm thấy ngày tháng sau này khả năng phải chịu nhiều kham khổ.

Thời gian dần qua, hỉ yến tới lúc kết thúc, đồng môn của Ngô Minh cáo từ rời đi, bên ngoài lại nổi lên âm thanh tranh chấp.

“Kỳ cục, lại muốn hỏi bạc, cũng phải qua ngày hôm nay, là ngày vui của người ta đấy.” Đây là một âm thanh lão nhân ổn trọng.

Ngày đại hỉ có người cãi lộn, trong lòng Thẩm Thu Nghiên bỗng sinh dự cảm bất hảo, liền đứng dậy đi vài bước đến phía sau cửa, âm thanh bên ngoài truyền đến càng thêm rõ ràng.

Một âm thanh của phụ nhân vội vàng lập tức truyền đến, thậm chí mang theo chút tiếng nức nở: “Tam thúc công, ta cũng không muốn như thế, chỉ là Ngô gia thiếu bạc rất nhiều người, ta sợ có người đêm nay sẽ tới hỏi, đến lúc đó nơi nào còn phần của nhà ta? Bạc kia của nhà ta kia đã dành dụm thật nhiều năm chính là cho lão đại cưới vợ, bà mối cũng đã tới cửa, chỉ còn chờ đưa bạc cùng vật đính ước, thật sự không thể chậm trễ.”

Có người nói ra, mọi người bên ngoài đều vây quanh lại đây, kể ra nhà mình khó xử như thế nào, là nói cho trưởng bối nghe, cũng có ý tứ cố tình nói cho Ngô mẫu. Chính là mấy phụ nhân giúp đỡ rửa chén quét tước ở sân cũng dừng động tác trong tay, mồm năm miệng mười tranh chấp không thôi.

Thẩm Thu Nghiên dựa vào trên cửa, cả người vô lực, mới vừa rồi ngọt ngào như nước đã trôi đi không còn gì.

Nàng ta không giống Chu Minh Huyên được Chu phụ nuông chiều mà lớn lên, từ nhỏ ăn đã nhờ ở đậu, cho dù Chu phụ cũng không hỏi đến nàng ta ăn, mặc, ở, đi lại như thế nào, xem nàng ta như một cô nương khác trong nhà, nhưng không phải ruột thịt căn bản đều bất đồng, Chu phụ đối với Chu Minh Huyên là tha thiết quan tâm, phàm là có chút đau đầu nhức óc ông sẽ tình nguyện dù buông sinh ý của cửa hàng cũng phải trông coi, mà tới lúc nàng ta bị, cũng chỉ có một câu —— thỉnh đại phu!

Sau này nàng ta lớn một chút, bởi vì cố kỵ thanh danh, Chu phụ cũng không đi vào trong viện của nàng ta, lại ba ngày hai hôm đi thăm Chu Minh Huyên, cái này liền càng có thể thấy được sự bất đồng.

Tình cảm là thứ nhất, thứ hai chính là bạc, Chu Minh Huyên và nàng ta giống nhau, mỗi tháng đều được quản gia cho nguyệt ngân, đều là ba lượng, khi còn nhỏ mọi người đều giống nhau. Nhưng sau khi lơn hơn một chút, nếu Chu Minh Huyên muốn lên phố còn có thể đi tới chỗ quản gia lấy bạc, mà nàng ta chính là không có cái đãi ngộ này.

Ba lượng bạc rất nhiều, Ôn gia cô nương cũng không có nhiều bạc như vậy, nhưng cùng với Chu Minh Huyên so sánh lại thật sự không đáng chú ý. Cho nên, những năm gần đây, trong tay nàng ta cũng không tích trữ được bao nhiêu, càng biết bạc quan trọng như thế nào.

Sắc mặt nàng ta trầm xuống, ngày hôm nay nàng ta rời khỏi Chu phủ, mỗi tháng sau này cũng không có ba lượng bạc. Cái nhà này……