Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

[Xuyên Nhanh] Pháo Hôi Nữ Phụ Không Nghe Theo Cốt Truyện!

Chương 13: Thanh niên tri thức trùng sinh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dương Hiểu Hiểu chìm đắm trong sự dằn vặt, hối hận vì đã ly hôn với Triệu Thắng Quân. Cô sống những ngày tháng vô hồn, lạc lõng. Một ngày nọ, khi cùng người hàng xóm đến siêu thị mới khai trương ở tỉnh thành mua sắm, do tâm trí lơ đãng, cô trượt chân ngã từ trên thang cuốn xuống và chết thảm. Sau khi chết, Dương Hiểu Hiểu phát hiện ra mình đã được trọng sinh, trở về thời điểm cô vừa mới xuống nông thôn. Lúc này, giữa cô và Lý Văn Hiên mới chỉ có chút cảm tình le lói. Không chút do dự, cô thuê một căn nhà trong làng và dọn ra khỏi sân tập thể thanh niên tri thức, quyết tâm cắt đứt quan hệ với Lý Văn Hiên.

Sau khi trọng sinh, cô nhận ra vận may của mình đã thay đổi. Căn nhà mà cô thuê nằm ở chân núi phía tây làng, nghe nói cả gia đình chủ nhà đều đã chết sạch. Cô thuê căn nhà ngang phía tây được bảo quản tốt nhất. Khi đang dọn dẹp phòng, trên bệ cửa sổ, cô nhìn thấy một viên đá kỳ lạ phủ đầy bụi.

Không hiểu sao, vừa nhìn thấy viên đá, cô đã cảm thấy vui mừng khôn xiết. Nhớ đến những cuốn tiểu thuyết đã đọc khi rảnh rỗi ở kiếp trước, cô như bị ma xui quỷ khiến lấy kim chích vào ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên viên đá nhỏ.

Ban đầu, cô chỉ muốn thử xem sao, không ngờ mình lại là con cưng của trời đất, được ban tặng một không gian. Bên trong không gian là khung cảnh có phần quen thuộc với cô - siêu thị lớn mà cô đã gặp nạn ở kiếp trước cùng toàn bộ khu cảng biển rộng lớn gần đó.

Siêu thị này là siêu thị lớn nhất và đầy đủ nhất tỉnh, ngày cô đến lại là ngày khai trương nên hàng hóa vô cùng phong phú. Cách đó không xa là cảng biển nước sâu lớn nhất tỉnh, hàng hóa bốc dỡ ở đây chủ yếu là hàng xuất nhập khẩu cao cấp.

Có được bảo bối trong tay, Dương Hiểu Hiểu thề rằng kiếp này cô nhất định phải giành lại tất cả những thứ đã mất, sẽ sống thật tốt với Triệu Thắng Quân. Với cảng biển này, cô không chỉ muốn làm phu nhân bộ trưởng mà còn muốn trở thành người phụ nữ giàu nhất Trung Quốc. Tiền tài và quyền lực, hai thứ tốt đẹp ấy cô đều muốn có được.

Kiếp trước, cô đã thua Quan Duyệt, ả đàn bà ti tiện kia. Kiếp này, ả ta lấy tư cách gì mà tranh giành với cô?

Bạch Lộ xem xong cốt truyện chính của bộ truyện thanh niên tri thức trọng sinh mà Tiểu Bạch gửi đến thì tức đến mức muốn nổ tung: "Mẹ kiếp, rõ ràng là cô ta đã chủ động ly hôn với Triệu Thắng Quân để đi thi đại học, thi trượt rồi mới gả vào thành phố làm mẹ kế.

Quan Duyệt là gả cho Triệu Thắng Quân sau, sao đến miệng cô ta lại biến thành Quan Duyệt là tiểu tam phá hoại gia đình cô ta? Loại phụ nữ đảo ngược trắng đen thế này mà cũng được trọng sinh? Cô ta xứng sao?

Khoan đã, Tiểu Bạch, thế còn nữ chính đâu? Tôi lật từ đầu đến cuối cốt truyện mà không thấy tên nữ chính đâu cả? Nữ phụ pháo hôi cũng đáng có tên chứ?"

Tiểu Bạch lật giở cuốn sách cốt truyện, chỉ vào một dòng chữ, lí nhí nói với Bạch Lộ: "Kia kìa, ở đây này."

Bạch Lộ nhìn đi nhìn lại đoạn mà Tiểu Bạch chỉ mới tìm thấy nữ chính, người còn chẳng có nổi một cái tên tử tế.

Thì ra sau khi Dương Hiểu Hiểu trọng sinh, căn nhà mà cô ta thuê để chuyển ra khỏi sân tập thể thanh niên tri thức chính là nhà của nữ chính. Còn gia đình cô chính là chủ nhà đã chết sạch trong lời kể của Dương Hiểu Hiểu.

Bạch Lộ tức giận đến mức muốn chống nạnh chửi bới, trọng sinh bây giờ dễ dàng như vậy sao? Loại người gì cũng có thể trọng sinh được? Má nó chứ...

Điều đáng ghét nhất là Dương Hiểu Hiểu, ả đàn bà vừa ngu ngốc vừa độc ác kia, sau khi có được không gian, lại còn cảm thán: "Nhà bọn họ đúng là xui xẻo, vì cứu một đứa bé rơi xuống hồ mà cả nhà lần lượt chết sạch. Mà thôi, nếu họ không chết thì mình cũng không thể dọn vào đây ở, không ở đây thì làm sao có được bảo bối? Chết cũng đáng!"

Xem xong lời cảm thán của Dương Hiểu Hiểu, Bạch Lộ tức đến mức dậm chân: Mẹ kiếp, loại người vừa ngu ngốc vừa độc ác như cô ta mà sống trên đời thật đúng là phí phạm không khí. Còn bảo bối cái gì, xì, thứ đó là do cô tự mình sử dụng, đồ đạc bên trong cô có thể nghĩ cách hiến tặng cho quốc gia, cho dù không hiến tặng được thì để đó phủ bụi cũng không thể tiện nghi cho Dương Hiểu Hiểu được.
« Chương TrướcChương Tiếp »