Chương 23: Trở về hiện thực

Trở về thế giới hiện thực, nhận được khen thưởng.

“A Vũ, lúc nào con rảnh thì đến nhặt rau cho mẹ.”

Vương Mỹ Cầm thấy con gái mình đang đờ đẫn, thẫn thờ trên ghế sô pha, thì nói.

“Vâng, Con biết rồi.”

Diệp Tiểu Vũ hoàn hồn, đi tới ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, bắt đầu nhặt rau.

Trong cuộc sống thực, thời gian trên lịch vẫn giống như thời điểm trước khi du hành thời gian. Cô nhớ là lúc cô ở nhà trong kỳ nghỉ hè.

Trong thế giới cô vừa xuyên không qua, cô ấy đã đi cùng với Lục Lộ trong bốn mươi năm, khi cô tiễn anh đi, cô cũng rời đi vào lúc nửa đêm. Bốn mươi năm hoạn nạn, bao nhiêu yêu thương bao nhiêu tình cảm như hiện rõ trước mắt. Cô biết hiện tại mình phải điều chỉnh lại tâm lý một chút, nếu không sẽ chuốc lấy thêm nhiều nỗi buồn không cần thiết. Cô nghĩ vậy, nhưng khó mà buông bỏ ngay được.

Hệ thống dường như cho cô ấy thời gian để điều chỉnh tâm trạng, nên vẫn luôn chưa thấy xuất hiện, biết đâu sẽ không bắt cô phải xuyên qua nữa không hay không. Nhưng ngay sau đó Diệp Tiểu Vũ biết mình đã nghĩ quá nhiều.

Trong giây tiếp theo, giọng nói của hệ thống vang lên trong đầu cô.

"Nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn. Nhiệm vụ chủ tuyến thưởng một viên mỹ dung đan. Nhiệm vụ phụ thưởng mười nghìn nhân dân tệ, có thể nghỉ ngơi ba ngày, rồi sẽ bắt đầu nhiệm vụ mới.”

Hệ thống nói xong, Diệp Tiểu Ngư đã có trong tay cầm một viên thuốc nhỏ cùng một xấp tiền màu đỏ.

Thấy con gái đang nhặt rau cũng thất thần, Vương Mỹ Cầm cũng cảm thấy lo lắng, cho rằng cô bị ốm, bà lập tức buông việc trong tay, hỏi: "A Vũ, có phải con có chỗ nào không thoải mái không?”

Quần áo mùa hè không tiện để cất giấu đồ vật này, thấy mẹ đi tới, Diệp Tiểu Vũ biết rằng nếu để mẹ nhìn thấy sẽ rất khó giải thích được một xấp tiền này, vì vậy cô cúi người che lấy bụng mình: "Mẹ ơi, bụng con đau quá, mẹ ơi, con đi vào nhà vệ sinh chút nhé."

Sau khi cửa đóng lại, Diệp Tiểu Vũ mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút.

Nhà họ Diệp là một gia đình công nhân rất bình thường, bố mẹ của Diệp Tiểu Vũ đều làm việc trong một nhà máy gần đó, lương không cao cũng không thấp chỉ đủ chi tiêu trong gia đình.

Tuy nhiên cô ấy có ông ngoại đau ốm quanh năm, mấy năm nay ông phải đi khám thầy thuốc, nên nhà cũng không có của để dành dụm. Chi phí sinh hoạt của Diệp Tiểu Vũ tự nhiên sẽ rất ít ỏi, nên một vạn tệ này đối với cô mà nói là một số tiền rất lớn.

Do dự không biết có nên giao nộp hay không. Nghĩ đến thể diện của người nhà chú, Diệp Tiểu Vũ thầm thở dài.

Nhìn viên thuốc chỉ nhỏ bằng hạt đậu xanh, vật nhỏ như vậy cũng không có gì thần kỳ, trái lại hệ thống sẽ không dùng thứ này hạ độc chết cô, đem phần thưởng dưỡng nhan mà hệ thống cho nuốt xuống bụng.

Vừa nuốt viên thuốc xuống, một luồng hơi ấm từ trong bụng dâng lên, dần dần lan ra toàn thân. Bụi bẩn đen bị tống ra khỏi lỗ chân lông, tỏa ra mùi khó chịu.

Chắc đây là đang giải độc?

Diệp Tiểu Vũ cau mày, cởϊ qυầи áo đứng dưới vòi hoa sen để rửa sạch cơ thể.

Sau khi tắm xong, làn da có thể nhìn thấy bằng mắt thường sáng và mềm hơn trước rất nhiều, một số vết vàng sậm không đều màu cũng biến mất, thậm chí một vài vết thâm do mụn để lại trước đó cũng biến mất không để lại một chút dấu vết nào.

Làn da tuyết phủ trong mờ và mịn màng, giống như làn da sứ nhạy cảm với ánh sáng. Nhưng hai núʍ ѵú thì càng ngày càng hồng hào và mềm mại, xinh xắn như hai trái đào ngon tuyệt hảo.

Diệp Tiểu Vũ nhéo nhẹ cái má mình một cái như không dám tin, làn da có căng mọng giống như có thể vắt ra nước, tự lẩm bẩm cảm thán: "Thật là thần kỳ."

Không có người phụ nữ nào không yêu cái đẹp, họ chỉ muốn mình trở nên đẹp, đẹp hơn, càng đẹp hơn.

Có một câu chuyện lan truyền ở phương Tây rằng một nữ bá tước thậm chí đã gϊếŧ nhiều cô gái vô tội vì mục đích làm đẹp, và tắm trong máu của họ để đạt được hiệu quả làm đẹp.

Diệp Tiểu Vũ không phải là một kẻ biếи ŧɦái, cô ấy sẽ không làm điều này để trở nên xinh đẹp, nhưng có cách để trở nên xinh đẹp luôn là một điều hạnh phúc. Kể từ đó, Diệp Tiểu Vũ có một thái độ khác đối với việc thực hiện các nhiệm vụ.

Cô tùy tiện giặt sạch quần áo bẩn, gói chúng vào khăn tắm, nhặt xấp tiền rồi chạy thật nhanh về phòng.

Vào buổi tối, cả nhà ba người ngồi ăn cơm, Vương Mỹ Cầm nhìn khuôn mặt xinh xắn của con gái mình: "A Vũ, mẹ cảm thấy con hình như đẹp lên rồi này."

Diệp Tự Thanh cũng liếc nhìn con gái, trong mắt hiện lên vẻ tự hào, quay sang nói với vợ: "Bà nói nhảm gì vậy, a Vũ của chúng ra lúc nào mà chả xinh đẹp.”

Diệp Tiểu Vũ đưa tay sờ mặt của mình nói: "Chắc là ở nhà được dưỡng tốt nên mới trắng ra đấy ạ."

"Vậy thì dưỡng nhiều hơn chút, cũng đừng chạy ra ngoài nữa."

Sau khi ăn xong, cô đưa cho Vương Mỹ Cầm năm nghìn nhân dân tệ mà cô đã đếm, với lý do là làm một công việc bán thời gian ở trường.

Vương Mỹ Cầm trong lòng ấm áp đầy tự hào, con gái hiếu thảo, hiểu chuyện, sao bà có thể không vui! Nhưng tiền này bà không lấy. Con gái ai cũng thích cái đẹp, con gái lớn rồi cũng nên mua mấy bộ quần áo tươm tất mặc đẹp một chút, chăm sóc bản thân một chút thì tốt hơn.

"Sau khi quay về trường thì đến trung tâm thương mại mua vài bộ quần áo đẹp nhé, A Vũ ngoan."

Thấy mẹ không chịu nhận, Diệp Tiểu Vũ cũng không nài kiên trì.

Nằm trằn trọc mãi không ngủ được, Diệp Tiểu Vũ đứng dậy đi phòng khách lấy một cái cốc, mới đi được hai bước, trong phòng cha mẹ truyền đến một tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Từng trải qua một đời chồng, cô đương nhiên hiểu tiếng động này biểu thị cho điều gì.

Nghĩ lại thì, cha mẹ đều mới ngoài bốn mươi nên có nhu cầu là chuyện bình thường.

Diệp Tiểu Vũ theo bản năng nhìn về phía phát ra âm thanh đó, cửa khép hờ, trong phòng bật đèn ngủ. Cơ thể phụ nữ đầy đặn của Vương Mỹ Cầm bị ép dưới cơ thể của Diệp Tự Thanh, mông của bà ấy vươn cao ra như một con cɧó ©áϊ, chấp nhận để côn ŧᏂịŧ to lớn của Diệp Tự Thanh dùng lực ra vào. Chắc họ không ngờ con gái mình ra khỏi phòng khách muộn như vậy, nên đã quên đóng cửa.

Nhìn trộm Nhạc Yêu Yêu bị thao là hợp lý, nhưng nhìn trộm bố mẹ đẻ của cô ấy làʍ t̠ìиɦ là trái với đạo đức con người.

Nhưng tư thế này trông thực sự phổ biến!

Sau khi rón rén trở về phòng, Diệp Tiểu Vũ càng khó ngủ hơn. Bật điện thoại lên, trên màn hình bảo vệ có hình một người đàn ông đẹp trai đang bay lượn.

An Khang, người cô yêu thầm.

Thời gian không thay đổi, nhưng đối với Diệp Tiểu Vũ, dường như nó đã xảy ra ở kiếp trước, sự rung động đã sớm biến mất từ

lâu không còn dấu vết.

Nhấn vào cài đặt, cô tìm thấy một bức ảnh đẹp để thay thế màn hình chính điện thoại, Diệp Tiểu Vũ đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại và ngừng suy nghĩ về nó.

Trong ba ngày tiếp theo, Diệp Tiểu Vũ ở nhà đọc sách để ổn định lại tâm trạng, cô cũng không đi đâu cho đến khi hệ thống xuất hiện trở lại.

"Cái gì? Dùng vòng quay để xác định độ khó sao?"

Vốn tưởng rằng lần này có thể đi qua, nhưng hệ thống nói lần đầu tiên là vì nể tình cô là lính mới, sau này cô sẽ phải dùng vòng quay để xác định độ khó dễ của các nhiệm vụ trong tương lai. .

Một bàn xoay hình tròn hiện ra trước mắt, ở giữa có chữ “bắt đầu” và một mũi tên, trong trò vòng quay có năm khung phụ là cổ kính, hiện đại, đô thị và phương Tây.

Có ba cấp độ trong mỗi khung con.

Như:

Cổ đại (s) (ss) (sss)

Cận đại (s) (ss) (sss)

Đô thị (s) (ss) (sss)

Phương Tây (s) (ss) (sss)

Tưởng Tượng (s) (ss) (sss)

s là dễ, ss là độ khó trung bình và sss là độ khó nâng cao.

Sau khi Diệp Tiểu Vũ đọc sơ qua xong, cô cảm thấy hơi bối rối cộng thêm một chút lo lắng. Điểm thời gian hiện tại được đánh dấu trên lịch và các đầu ngón tay chạm vào điểm bắt đầu ở giữa bánh xe roulette.

Con trỏ xoay nhanh rồi chậm dần, và sau vài giây, con trỏ dừng lại ở cấp độ cổ đại sss.

Trong lòng rủa thầm, thật xui xẻo, lần đầu quay lại rơi vào ải khó khăn nhất.

Hệ thống thành tâm nhắc nhở: "Ký chủ cấp sss sẽ mất đi ký ức ban đầu, hệ thống này cũng sẽ không nhắc nhở cô mục tiêu nhiệm vụ là ai, tất cả đều phải dựa vào bản thân cô tự vượt qua, đây là chỗ khó nhất của cấp sss."

Phụt ~ Diệp Tiểu Vũ suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.

"Vậy, nếu tôi tìm sai mục tiêu thì sao?"

"Xuyên lại."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~