Chương 29: Thời Kỳ Viễn Cổ

Trì Am tỉnh lại trong bầu không khí ấm áp như xuân.

Lúc tỉnh lại, nàng vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, không biết hôm nay như thế nào, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, dường như đang đắm mình trong mùa xuân ấm áp gió xuân, thế giới tối tăm có bão tuyết và máu tanh như ác mộng kia rời thật xa, hạnh phúc tới mức khiến người ta không muốn tỉnh lại.

Giãy dụa một lúc, Trì Am vẫn mở mắt ra.

Đập vào mắt đúng thật là một thế giới hài hòa đầy ý xuân, suối nước róc rách, xuân hoa rực rỡ, hương hoa cỏ thanh mát thiên nhiên xông vào khoang mũi, ánh nắng xuân sáng ngời làm cho đôi mắt bị chói sáng, khiến người khác không nhịn được mà nhăn lại. Tầm mắt nàng ngơ ngẩn nhìn về nơi xa, nơi núi non cao chót vót, trời quang mây tạnh, rực rỡ như tiên cảnh.

Nắng xuân trước mắt và bão tuyết trước khi hôn mê tạo thành đối lập mãnh liệt, khiến nàng cảm thấy rất không chân thực.

“Ngươi tỉnh rồi à!” Một giọng nói lanh lảnh bỗng vang lên.

Trì Am giật nảy mình, vội vàng bật dậy, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bé trai mặc áo bào màu nâu nhạt quỳ ngồi cách đó không xa, nhìn nàng với vẻ mặt tò mò.

Trì Am có hơi kinh ngạc, vội vàng bình tĩnh lại, lúc này mới chú ý tới hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một nơi giống như một căn phòng, cấu tạo của căn phòng này rất nguyên thủy, bốn trụ đá thô to chống lấy đỉnh vòm, trên mặt đất trải những phiến đá hình vuông lớn, ba mặt không có tường, mặt có tường thì có một cánh cửa, đằng sau cửa là lối đi đen như mực, không biết là thông tới nơi nào.

Căn phòng mà nàng đang ở bây giờ trống rỗng, không được bày biện nhiều, lấy gỗ đá làm chủ, xung quanh có rèm trắng rủ từ trên đỉnh xuống, nhẹ nhàng phấtphơ trong gió xuân.

Lúc này nàng đang nằm trên chiếc giường lót da thú cực kì lớn.

Rất tốt, căn phòng có cấu tạo bằng đá này cũng rất nguyên thủy, rất phù hợp với kiến trúc của thế giới hoang dã, đến cả giường da thú dưới thân cũng như vậy.

Trì Am đánh giá xung quanh rồi thu lại tầm mắt, nhìn bé trai quỳ ngồi cách đó không xa.

Trông nhóc khoảng độ mười tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, môi đỏ răng trắng, tinh thần tràn đầy, môi mắt đen lay láy tràn đầy tò mò về nàng, mang theo sự đáng giá đơn thuần.

Trì Am hắng giọng để làm trôi cổ họng, sau đấy hỏi: “Xin chào, không biết nơi đây là đâu?”

Bé trai nở nụ cười nhẹ nhàng, sắc mặt thoải mái: “Nơi đây là Thần Sơn.”

Ánh mắt Trì Am lóe lên, lời đứa trẻ này nói đã xác minh phỏng đoán trong lòng nàng. Nhưng tại sao trong Thần Sơn ngập tuyết đó lại có một nơi ấm áp như xuân thế này thì còn phải xác định thêm lần nữa. Nhưng trên mặt nàng vẫn lộ vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên nói rằng: “Thật sự là... thần, thần kia... Ta có thể...”

Bé trai thấy dáng vẻ nói năng lộn xộn của nàng bèn cười hì hì nói: “Giống như ngươi nghĩ vậy đó, ngươi tới Thần Sơn rồi. Đúng rồi, ngươi có đói không? Có cần ăn chút gì trước không.”

Bụng của Trì Am cất tiếng kêu òng ọc đói bụng rất phối hợp.

Bé trai không nhịn được bật cười hì hì, đứng dậy múc một bồn nước nóng cho nàng rửa mặt, sau đó bưng đồ ăn nóng hôi hổi tới.

Đồ ăn rất phong phú, là canh thịt và bánh rau, đều nóng hôi hổi, đặt trong đồ bằng đồng.

Mùi hương của đồ ăn bay tới, khiến người không biết đã đói biết bao nhiêu ngày xanh hết cả mắt, Trì Am nói một tiếng cảm ơn với nhóc, ăn không hề khách sáo, lấp đầy bụng đã rồi tính, đợi ăn no rồi hẵng nghĩ tới chuyện khác.



Bé trai kia ngồi bên cạnh nhìn nàng ăn, vừa nói rằng: “Ta tên là Hạc Đồng, ngươi tên là gì?”

“Diệp Am.” Trì Am nhìn dáng vẻ đơn thuần của đứa trẻ này, là một đối tượng dễ nói chuyện, bèn thử hỏi dò: “Hạc Đồng, sao ta lại ở đây? Là ngươi cứu ta à?”

Hạc Đồng xua tay: “Không phải ta, là đại nhân cứu ngươi về đó.” Không cần Trì Am phải hỏi vòng vèo, tự nói đã nói hết mọi chuyện ra: “Đại nhân ngủ say rất lâu, không biết vì sao lại đột nhiên tỉnh lại, sau đó đưa ngươi về. Ngươi là người đầu tiên mà đại nhân đưa về đó...”

Nói rồi, nhóc lại tò mò đánh giá Trì Am, dường như nhìn xem rốt cuộc nàng có gì đặc biệt.

Trì Am giật mình trong lòng, liên tưởng tới bóng dáng mà mình nhìn thấy trước khi hôn mê, chắc đó chính là người cứu nàng về, cũng là đại nhân mà Hạc Đồng nói, thậm chí có thể là chủ nhân của Thần Sơn này.

Lẽ nào thế giới này thực sự có thần sao?

Trì Am suy nghĩ rất nhiều trong lòng, liên tưởng tới những chuyện mình gặp sau khi tới thế giới này, trong lòng đã có phán đoán đại khái, nhưng vẫn cần phải xác nhận thêm nữa.

Nàng vẫn muốn dò hỏi thêm, đột nhiên Hạc Đồng đứng dậy, chạy ra ngoài như một cơn gió.

Trì Am chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn nhóc xuyên qua cánh cửa kia, biết mất trong lối đi.

Nàng chớp mắt, không biết Hạc Đồng đi đâu, tất cả những điều trước mắt đều quá mức kì quặc nên nàng cũng không tiện chạy lung tung, vậy là tiếp tục bình tĩnh lấp đầy bụng.

Đợi lúc nàng ăn no rồi, Hạc Đồng lại xuất hiện.

Nhóc lưu loát thu dọn đồ, nói với Trì Am: “Ngươi cứ ở đây nhé, đừng có chạy lung tung, nếu như ngươi mạo phạm tới đại nhân, cẩn thận đại nhân sẽ vứt ngươi ra ngoài để cho quái thú ăn đó.”

Lời cảnh cáo này cứ như đang dọa nạt trẻ con vậy, Trì Am thể hiện dáng vẻ rất chân thành, mỉm cười đáp lại nhóc.

Hạc Đồng thu dọn đồ xong thì rời đi.

Trì Am bị để lại trong căn phòng này, ngồi ngây người một lúc, đứng dậy đi về phía cái cửa duy nhất kia, đứng ở cửa nhìn vào bên trong, lối đi đen như mực, không biết thông tới đâu.

Nhìn một lúc, nàng liền quay về, đi tới chỗ cửa sổ, phát hiện cửa sổ này cao hơn mặt đất mười trượng, nếu như ngã xuống dưới, không chết thì cũng tàn phế một nửa, vậy là lập tức dập tắt suy nghĩ tìm hiểu nơi đây.

Nhưng nàng vẫn bám một tay lấy cột đá thô to, vươn đầu ra ngoài nhìn, nhanh chóng phát hiện ra rằng nơi này được dựng lên bằng cách phá núi, nẳm ở ngay giữa núi, cách mặt đất khoảng mười trượng, căn phòng ba mặt không có tường mà nàng đang ở, chẳng qua là một cái đài cao lộ ra từ vách núi.

Tuy căn phòng này được xây dựng rất thô sơ, nhưng cũng cao to hơn nhiều so với nhà ở thôn Đại Thị.

Trì Am không biết bây giờ là lúc nào, cũng không thể đi lung tung, liền ngoan ngoãn ở lại trong phòng, nhìn thì như đang yên tĩnh chờ đợi, thực ra là tranh thủ thời gian tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.

Lúc trước suýt chút nữa thì chết trong núi tuyết, ý thức nguy hiểm trong lòng Trì Am rất nặng nề, càng có suy nghĩ muốn trở nên cành mạnh hơn. Cho dù như thế nào, thứ tu luyện được cũng là của mình, đây mới là gốc rễ để giữ mạng sống, bảo vệ bản thân trong thế giới này.

Sau khi tới thế giới này, Trì Am phát hiện ra “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” có một đặc điểm rất rõ ràng, nó có thể lĩnh ngộ tiếp, sẽ không gặp trở ngại trong những thế giới khác nhau.

Ví dụ như bây giờ sau khi nàng tới thế giới này, tuy rằng nhìn thì như mới bắt đầu tu luyện lại, nhưng thời gian trôi qua, nàng hiểu “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” càng thêm sâu, tu luyện càng nhanh hơn, cũng bớt thời gian hơn.



Lĩnh ngộ của nàng về “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” bây giờ mới là tầng một, tốc độ tu luyện không nhanh, nhưng chỉ cần nàng xuyên thêm mấy thế giới nữa, chuyên tâm tu luyện, thời gian tích lũy dần, nàng sẽ có thành tựu càng lớn hơn.

Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh, đợi Trì Am vận hành “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” hai lần xong, sắc trời đã tối đi.

Ở đằng xa có thể nghe thấy được âm thanh của dã thú, đây không biết là nơi nào, như một thế ngoại đào nguyên, đẹp đẽ tới mức không chân thực.

Trong buổi chiều yên tĩnh, đột nhiên Trì Am nghe thấy tiếng bước chân lộc cộc, nàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Hạc Đồng biến mất hơn nửa ngày bưng đồ ăn đi tới, vẫn là dáng vẻ vui sướиɠ không biết tới ưu sầu của nhân gian.

“Ngươi ăn trước đi, ăn xong thì ta dẫn ngươi đi tắm rửa.” Hạc Đồng nói, sau đấy lại ghét bỏ bồi thêm: “Trông ngươi bẩn quá, chắc chắn là đã không tắm rửa rất lâu rồi, ta nói cho ngươi biết, đại nhân ghét nhất là người bẩn thỉu đấy.”

Trên mặt Trì Am nở nụ cười ấm áp, nói tiếng cảm ơn, sau đấy liền yên lặng ăn uống.

Hạc Đồng nhìn nàng, đột nhiên nói: “Ngươi cười trông đẹp thật đấy, đại nhân chưa bao giờ cười với Hạc Đồng cả.” Nói rồi, bèn thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

Trì Am rất tò mò về đại nhân mà nhóc nói, bèn thử hỏi lần nữa: “Không biết vị đại nhân này là...”

“Đại nhân là chủ nhân của Thần Sơn.” Hạc Đồng cười hì hì nói: “Cho nên sau này ngươi phải hầu hạ đại nhân cho tốt, nếu như ngươi không hầu hạ tốt thì ngươi không được ở đây đâu, phải đưa tới một nơi khác của Thần Sơn chịu khổ đó.”

Trì Am chớp mắt, trên mặt vẫn cười rất ôn hòa.

Sau khi ăn cơm xong, Trì Am liền đi theo Hạc Đồng vào cánh cửa kia.

Lối đi này kéo dài tới giữa núi, càng vào bên trong càng tối, nhưng dường như Hạc Đồng không hề bị ảnh hưởng, đi rất thoải mái.

Đôi mắt Trì Am dần dần không nhìn thấy khung cảnh xung quanh, chỉ có thể nghe âm thanh mà đi theo Hạc Đồng, suýt chút nữa thì vấp ngã.

Hạc Đồng giật nảy mình, vội vàng tới đỡ lấy nàng, trề môi nói: “Đúng thật là, nhân loại quá ngu ngốc, đi đường mà cũng không đi nổi.”

Trì Am tốt tính nói: “Xin lỗi, xung quanh tối quá, ta không nhìn rõ.”

Hạc Đồng chỉ đành dắt nàng đi, nhưng dắt một lúc, Hạc Đồng như bị cái gì đó dọa sợ, nhanh chóng hất nàng ra, hại Trì Am suýt chút nữa ngã tiếp, sau đó nghe thấy Hạc Đồng tủi thân nói: “Đại nhân không cho ta dắt ngươi, ngươi tự mình đi đi.”

Trì Am: “...”

Trì Am chỉ đành mò mẫm đi theo nhóc.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng phía trước cũng có ánh sáng, lúc tới gần, Trì Am phát hiện ra ánh sáng kia là một loại dạ minh châu, được khảm hai bên bức tường, phát ra ánh sáng xanh dìu dịu, mông lung mà đẹp đẽ, chiếu sáng khung cảnh xung quanh.

Đây là một lối đi uốn lượn, lối đi rộng mở mà cao lớn, hai bên có cột đá chống đỡ, như lối đi vào cung điện dưới lòng đất, bức tường xung quanh điêu khắc hoa văn phức tạp cổ kính.

Hạc Đồng đứng trước một cánh cửa, nói với Trì Am: “Đằng trước là suối nước nóng, ngươi tự đi vào đi.”

Trì Am nói tiếng cảm ơn với nhóc, bình tĩnh đi vào.