Chương 35: Thời Kỳ Viễn Cổ

Con Niên thú trong đầu chỉ muốn dùng tốc độ nhanh nhất quay về Thần Sơn rồi làm cái việc thích hợp nhất vào mùa xuân này. Không ngờ, giữa đường lại có chuyện bất ngờ xảy ra.

Bọn họ gặp phải một đám quái thú.

Quái thú là một loại tồn tại khác hẳn với thần thú, dã thú và yêu quái. Chúng lợi hại hơn dã thú nhưng trí thông minh lại kém hơn yêu quái, tất nhiên tuổi thọ càng không thể đánh đồng với thần thú, có thể xem như là một sinh vật tạp giao giữa thần thú hoặc yêu quái với giống loài khác.

Đương nhiên, quái thú cũng được phân chia thực lực mạnh yếu.

Đàn quái thú trước mặt bọn họ hiện tại không mạnh, thoạt nhìn hình thể chỉ lớn bằng lợn rừng nhưng mạnh ở số lượng nhiều, đông như một đàn lạc đà Alpaca đang kéo đến.

Đôi mắt nam nhân thoắt cái đã biến thành mắt thú.

Hắn đặt Trì Am xuống, vạt áo đỏ phất lên giữa không trung, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện ở giữa đám quái thú, móng vuốt giương lên bắt đầu xé xác xung quanh, như một tên đồ tế, một cỗ máy đoạt mệnh. Đám quái thú huyết nhục bay tứ tung, chốc lát đã chết hơn một nửa.

“Dừng tay!” Một âm thanh chói tai vang lên, như là tiếng dùng một vật gì đó đánh vào đá.

Trì Am bị thanh âm đó chấn động kém chút ù cả tại, nhịn không được lấy tay bịt hai lỗ tai lại. Nàng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đàn quái thú cách đó không xa đang chạy ùa đến bên người một nam nhân.

Rất nhanh Trì Am đã được biết đó không phải là một người, mà là một...”phi nhân loại”, một loại tồn tại giống như Niên thú và Hạc Đồng.

Phi nhân loại này mặc một bộ trường bào màu đen, hai chân đế trần, chạy như bay đến đây. Tốc độ rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đến trước mặt bọn họ.

Trông hắn rất trẻ, khuôn mặt anh tuấn, tóc đen, cặp mắt to sáng như ngọc, điểm kỳ lạ là giữa trán hắn có một chiếc sừng màu đỏ, giữa hai lông mày điểm xuyết một chút hoa văn màu đỏ. Tuy tổng thể khuôn mặt có chút tà dị nhưng lại mang một vẻ nghiêm nghị chính khí, mâu thuẫn đến mức hài hòa.

“Không ngờ lại là tên Niên thú nhà ngươi.” Nam nhân áo đen kinh ngạc nói: “Chẳng phải ngươi vẫn đang ngủ say hay sao? Tỉnh lại lúc nào thế?”

Niên nhìn thấy hắn, cuối cùng cũng ngừng tàn sát, nhưng gϊếŧ chóc một trận nãy giờ khiến cả người hắn ngập tràn mùi máu, cũng dọa cho đám quái thú kia sợ run, quỳ rạp trên đất run lên bần bật.

Đến khi nam nhân áo đen đi tới đây, đám quái thú mới thi nhau kéo đến tụ tập bên người hắn ta, chỉ hận không thể mọc ra thêm hai cái chân chạy xa khỏi con thú hung dữ kia.

Niên không trả lời câu hỏi của hắn ta, thần sắc u lệ nói: “Ngươi vượt rào.”

Nam nhân áo đen khịt mũi một tiếng, nói: “Tên tiểu tử nhà người ngủ một cái là ngủ hết trăm năm, quăng vùng đất này lại cho đám yêu quái Trường Thảo Phu tự tung tự tác. Nếu không phải nhờ ta thường xuyên qua đây chăn, giúp người dọn dẹp mấy con yêu quái thì nơi này đã sớm không còn một cọng cỏ giống như Chương Nga Sơn, trở thành thiên hạ của bọn chúng rồi, đến khi ngươi tỉnh lại còn phải cực khổ thanh lý. Ngươi hẳn là phải cảm tạ ta mới đúng.”

Niên gật đầu hiển nhiên, chỉ vào đám quái thú kia nói: “Vậy nên ta mới cảm ơn người, không cần khách khí đâu.”

Nam nhằn áo đen thiếu chút nữa bị hắn làm cho tức chết.

Tên Niên thú này quả nhiên vẫn đáng ghét như trước! Sao hắn không ngủ cho đến chết luôn đi!

Đột nhiên, ánh mắt hắn ta chuyển đến trên người Trì Am đang nỗ lực hạ thấp sự tồn tại của mình, hai mắt trừng to, giật mình nói: “Đây là... con người? Người dẫn một người phàm đến nơi này?”

Niên không thèm trả lời hắn ta, đi đến chỗ Trì Am.



“Ệ!” Bị hắn ngó lơ, nam nhân dso đen tức đến mức giậm chân: “Người đứng đó nói cho rõ ràng cái đã, sao người lại dắt theo một con người?”

Niên lại lần nữa khiêng Trì Am lên, nói với hắn ta: “Đây là tế phẩm của ta, ngươi nhớ cho kỹ, đừng hòng có ý đồ gì với nàng, nếu không ta ăn luôn ngươi đấy!”

Nam nhân áo đen biết hắn nói được làm được, hắn thật sự sẽ ăn luôn cả hắn ta. Điều này càng thêm khiến hắn ta tò mò về Trì Am, nhịn không được lại liếc mắt nhìn thêm một chút. Đáng tiếc tên Niên thú kia đã ôm người đi rồi, bộ dạng keo kiệt bủn xỉn, nhất quyết không cho hắn ta xem.

Nam nhân áo đen chậc lưỡi một cái, xoay người lại thấy thi thể đám quái thú giăng đầy đất, nhịn không được càng thêm đau lòng. Tên Niên thú kia đúng là quá thô bạo, không phải chỉ là mượn đỉnh núi nuôi một ít lương thực dự trữ thôi sao, có cần phải hủy hơn phân nửa lương thực của hắn ta như vậy không?

Một ngày nào đó hắn ta sẽ ăn luôn con Niên thú này để báo thù cho bọn chúng.

Nam nhân khiêng Trì Am bay đi rất nhanh, trèo đèo lội suối, tốc độ phải ngang ngửa với cả tàu lượn siêu tốc. Trì Am cảm giác mình có chút say xe.

Đột nhiên, hắn dừng lại.

Trì Am cứ tưởng cuối cùng hắn cũng tự nhận thấy tốc độ này quá nhanh khiến nàng không thoải mái, ai dè hắn chỉ dừng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn về một hướng nào đó.

Trì Am vén đám tóc bị thổi lộn xộn trước mắt ra, theo tầm mắt hắn nhìn ra, sau đó cả người liền cứng đờ.

Bây giờ đang là mùa xuân, mùa của khởi đầu nguồn sống của thiên nhiên, cũng là mùa sinh sản của vạn vật, thêm nữa thời tiết còn ấm áp, bất luận là yêu quái, dã thú hay là con người đều ra ngoài trời dạo chơi như một bản năng.

Trì Am nhìn hai nhân loại trên thảm cỏ đang thoải mái phóng túng, chỉ muốn chửi bà mẹ nó.

Không chỉ có hai nhân loại mà cách đó không xa còn có hai con thú cũng đang như vậy, làm những việc không thể miêu tả nổi, bầu không khí phảng phất toàn là hơi thở phóng đãng lượn lờ khắp nơi.

Mùa xuân chết tiệt, tại sao nơi nơi đều có động vật, yêu quái hoặc là con người âu yếm nhau thế!

ở từ từ, con người?

Trì Am hậu trị hậu giác phát hiện nơi này lại có sự xuất hiện của nhân loại, nhưng chưa kịp đợi cho nàng suy tư thì nam nhân đã tiếp tục chạy như bay, dáng vẻ vô cùng nóng vội.

Trì Am tựa đầu vào vai hắn, cảm thấy vừa rồi bản thân mình không hề nhìn lầm, đó thật sự là hai con người.

Nơi này tuy rằng không phải Thần Sơn nhưng lại là một sườn khác của Thần Sơn, đối lập thôn Đại Thị ngăn cách với Thần Sơn, vậy mà lại có con người sinh sống, điều này có phải chứng minh, ngoài thôn Đại Thị ra còn có rất nhiều nơi để con người có thể sinh tồn được không?

Trong trí nhớ của Trì Am, người trong thôn Đại Thị rất hiếm khi rời khỏi thôn, thế giới bên ngoài thôn ra sao chưa từng có ai biết đến.

Các thôn dân cả đời đều sinh hoạt ở trong thôn, không phải là bọn họ không hiếu kỳ thế giới bên ngoài, mà là thế giới này không chỗ nào là không ngập tràn hiểm nguy, nhân loại muốn tồn tại quá gian nan, chứ đừng nói rời khỏi nơi tụ cư để sinh sống một mình.

Đến khi Trì Am hoàn hồn lại từ trong suy nghĩ của mình thì bọn họ đã tiến vào Thần Sơn.

Bão tuyết liên tục ập vào mặt, Trì Am đành phải có mình lại rúc vào lòng hắn, né tránh cơn bão tuyết đáng sợ này.

Chờ cho bão tuyết tan đi bọn họ mới tiến vào sơn đạo hắc ám, đi vào bên trong.



Không khí trở nên ẩm thấp, độ ẩm trong đây rất cao. Rất nhanh, bọn họ đã quay trở về nơi bốn mùa như xuân ở Thần Sơn kia.

“Đại nhân, ngài đã trở về rồi.” Giọng nói vui mừng của Hạc Đồng truyền đến.

Hạc Đồng hưng phấn chạy đến, nhìn bọn họ: “Hôm nay hai người đã đi đâu thế? Thời tiết đã bắt đầu vào xuân rồi phải không? Thích lắm phải không?”

Nam nhân không nói gì, ôm Trì Am tiếp tục tiến vào thông đạo tối mù.

Trì Am không nhìn thấy được Hạc Đồng, nhưng khi nghe nhóc hỏi cũng dịu dàng trả lời: “Bên ngoài đã chuyển sang xuân rồi, thời tiết rất ấm áp...” Sau đó Trì Am nhớ đến cảnh tượng mọi người “dạo chơi” khắp nơi dưới thời tiết tốt như vậy, cảm xúc lại trở nên gượng gạo.

“Thật không? Nắng có đẹp không? Có bao nhiêu mặt trời?”

“Chỉ một thôi, ánh dương rất đẹp, rất ấm áp...”

“Ta cũng muốn được ra bên ngoài.” Giọng nói Hạc Đồng có chút mất mát.

Một lớn một nhỏ đối thoại với nhau trong bóng tối, rất nhanh đã đi đến nơi tắm gội ở suối nước nóng.

Hạc Đồng biết thói quen của nam nhân này, hắn là một con Niên thú có thói quen sạch sẽ, mỗi lần từ bên ngoài trở về nhất định phải tắm rửa thật kỹ càng, tấy trừ đi hết mùi máu tanh ở trên người mới hài lòng. Nhóc đã chuẩn bị quần áo và dụng cụ xong xuôi hết, đang lúc muốn đi lấy sẵn rượu gạo mà nam nhân thích thì nghe được hắn mở miệng nói.

“Hạc Đồng, người đi ra ngoài chơi đi, ngày mai hẵng trở về.”

Hạc Đồng vẫn chưa phản ứng kịp: “Đại nhân cho phép Hạc Đồng đi chơi sao?”

Nam nhân đáp một tiếng, sau đó kéo theo Trì Am vẻ mặt tràn đầy đau khổ tiến đến suối nước nóng

Trì Am quay đầu, dùng ánh mắt muốn níu giữ Hạc Đồng ở lại đây, hy vọng nhóc đừng đi đâu hết.

Hạc Đồng là một đứa bé ngoan, vô cùng vâng lời, tuy rằng có để ý Trì Am hình như muốn nói gì đó nhưng đối với nhóc, đại nhân mới là người quan trọng nhất, đại nhân bảo nhóc đi ra ngoài chơi thì nhóc chắc chắn sẽ ngoan ngoãn đi chơi.

Trì Am thấy Hạc Đồng không thể giúp gì được cho nàng, đành phải tự cứu lấy chính mình.

Đáng tiếc, không chờ nàng tự cứu, con Niên thú kia đã tự cởi sạch quần áo trên người, thản nhiên đứng trước mặt nàng. Sau đó lại duỗi tay chuyển sang lột sạch nàng, ném vào trong nước, tắm rửa cho nàng, dùng lá nguyệt quế khử đi mùi trên cơ thể nàng đến khi sạch sẽ thơm tho không còn mùi gì khác mới hài lòng dừng tay.

Tiếp đó, hắn ngồi yên một chỗ đợi Trì Am hầu hạ, tắm rửa cho hắn.

Mấy tháng nay Trì Am đã quen với hình thức ở chung này rồi. Dù sao bản thể người này cũng chỉ là một con Niên thú, coi như đang chăm sóc cho thú cưng là được, cho nên nàng cũng thản nhiên.

Nhưng lần này nàng lại cảm thấy có chút gượng gạo, bởi vì nam nhân này không giống như những lần trước không hề làm gì mờ ám, chỉ tắm rửa bình thường, tựa như những việc này là điều hiển nhiên. Hiện giờ ánh mắt hắn vô cùng trắng trợn cứ dồn lên người nàng, ngắm tới ngắm lui làm toàn thân nàng muốn nổi da gà cả lên, chỉ hận không thể nhanh chóng bỏ chạy.

Mà đáng sợ hơn là đôi mắt hắn đã bắt đầu biến đổi thành con người thẳng đứng rồi, hình như hắn đang trở nên hưng phấn.

Cảm giác hưng phấn càng khiến cho dáng vẻ Niên thú trở nên đáng sợ, bộ dạng đó khủng khϊếp đến nhường nào con người không thể tưởng tượng được. Dù đã biết con thú này là Tư Ngang, nhưng mỗi lần chứng kiến, tâm lý nàng vẫn có chút không ổn định, cũng không dám đối mặt. Nhất là khi Niên thú nổi hứng thú với nàng, cảm giác đó càng thêm đáng sợ.