Chương 44: Thời Kỳ Viễn Cổ

Trì Am đi gặp trưởng thôn, nói với trưởng thôn: “Trưởng thôn, lần này ta trở về là để diệt trừ Tịch thú. Lần này ta mời một vị đại nhân cùng nhau đối phó với Tịch thú, ngài đừng lo lắng, sẽ không mang lại phiền phức gì cho dân làng đâu.”

Nghe vậy, trưởng thôn vô cùng kinh hãi, nghĩ tới người đàn ông áo đen trở về cùng Trì Am, biết người mà Trì Am nói chắc chính là hắn ta.

Mặc dù nghi ngờ Tranh có thật sự đối phó với Tịch thu được hay không, nhưng Trì Am chính là tế phẩm của thần duy nhất được đưa vào Thần Sơn mà vẫn bình yên trở về sau bao nhiêu năm, trưởng thôn ít nhiều gì cũng có chút tín nhiệm nàng.

Ngoài ra, trưởng thôn cũng như đại đa số Nhân tộc khác, có cảm giác sợ hãi trời sinh đối với Tịch thú - sinh vật luôn xuất hiện ở nơi tụ cư của con người vào mùa đông, coi con người như thức ăn mà ăn thịt. Đó là nỗi ám ảnh đặt trong lòng nhân loại, đương nhiên hy vọng có thể diệt trừ con mãnh thú đáng sợ trong lòng Nhân tộc này.

Ở thời đại này, Nhân tộc quá nhỏ yếu, họ yếu ớt tới mức chỉ có thể van nài thần linh cứu vớt họ.

Ngoài ra, họ không còn cách nào khác.

Sau khi trưởng thôn rời đi, tâm trạng của Trì Am cũng hơi nặng nề.

Bây giờ nàng là Nhân tộc, thực ra cũng hiểu được sự nhỏ bé và hèn mọn của Nhân tộc. Không phải là Nhân tộc không muốn tự cứu, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào thần linh như loài ký sinh trùng, mà là nhân loại ở thế giới này quá nhỏ yếu, không thể chống lại Thần Thú lực lượng cường đại.

thời đại này là một thời đại phát triển dị dạng, Thần thú nhiều như cún, yêu quái đi đầy đường, nhân loại chỉ có thể gian nan sinh tồn trong kẽ hở.

Trì Am đang trầm tư thì nghe thấy có tiếng kêu tên mình ở bên ngoài.

"Am Am!"

Trì Am đang tò mò ai gọi mình, đi ra ngoài xem, khi thấy người đàn ông đứng trong sân kích động nhìn mình, khóe miệng nàng khẽ giật.

“Nhã Cách...”

Thiếu niên Nhã Cách năm đó xinh đẹp như nụ hoa giờ đã trưởng thành thành một người đàn ông thân thể khỏe mạnh, làn da màu nâu đỏ, gương mặt tuấn tú, thân thể cao lớn vạm vỡ, mọi thứ đều thể hiện bây giờ hắn đã là một người đàn ông đáng tin cậy, có thể nuôi người phụ nữ của mình.

Trì Am hơi xấu hổ, thấy vẻ mặt kích động của Nhã Cách, không biết nên nói gì.

“Am Am, muội đã về rồi...” Nhã Cách vui sướиɠ nói, ánh mắt hơi ướt nhòe.

Trì Am nhận ra hắn thật lòng vui sướиɠ vì sự trở về của mình. Cũng chính vì như thế mới khiến nàng hơi khó có thể đối diện.

“Đúng vậy, ta đã về rồi...” Trì Am lưỡng lự một lát mới cười nói: “Nhã Cách, đã lâu không gặp.”

Nhã Cách vui sướиɠ nói: “Đã lâu không gặp. Am Am, bao lâu nay muội sống có ổn không?” Nói rồi, hắn muốn tiến lên kéo tay Trì Am như thời niên thiếu.

Trì Am không khỏi hoảng sợ, vội vàng lùi về sau một bước, thấy vẻ mặt buồn bã đau thương của hắn thì càng không thể đối mặt.

Chàng trai trẻ à, chúng ta giữ khoảng cách một chút đi, thật sự có lợi cho ngươi đấy.

Trì Am nhớ tới tên thần kinh nào đó, nàng không muốn tạo nghiệp đầu, bèn đứng cách một khoảng cách, nói với Nhã Cách: “Ta ổn lắm, bấy lâu nay sống bên cạnh đại nhân cũng rất tốt.” Nói rồi, nàng cố ý lộ vẻ mặt ngượng ngùng vui sướиɠ.



Sắc mặt Nhã Cách thay đổi, sau khi hiểu ý của Trì Am thì buồn bã rời đi.

Trì Am thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù làm vậy sẽ tổn thương trái tim thiếu niên ngây thơ của Nhã Cách, nhưng vẫn tốt hơn là làm tổn hại tới tính mạng của hắn. Hơn nữa nàng cũng không phải là Diệp Am, không có khả năng nảy sinh tình cảm nào đó với hắn được.

“Hắn là tình nhân ở Nhân tộc của ngươi hả?”

Một giọng nói vang lên như u hồn khiến Trì Am sợ tới mức suýt nữa xù lông, vội vàng xoay người lùi về sau, liền thấy không biết từ khi nào Tranh xuất hiện sau lưng mình, nhìn mình với vẻ hứng thú.

“Không ngờ ngươi lại tìm tình nhân là Nhân tộc. Coi chừng Niên nổi đóa ăn thịt Nhân tộc đó đấy nhé.” Tranh nói, vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác.

Trì Am đương nhiên nhận thấy hắn ta muốn chế cười mình, bất kể là trò cười này là về mình hay là về Niên. Nhưng nàng lại không muốn thỏa lòng ước nguyện của hắn ta, vẻ mặt đứng đắn nói: “Tranh đại nhân hiểu lầm rồi. Người đó không phải là tình nhân của ta, ta với Nhã Cách chỉ là hàng xóm thôi, hàng xóm kiểu như Tranh đại nhân với Tất Phương đấy.”

Nhắc tới mấy Thần thú truy sát họ, sắc mặt Tranh thay đổi, thật sự không muốn nhắc tới tên hàng xóm một lời không hợp là đuổi gϊếŧ mình.

Bữa tối của Diệp gia rất thịnh soạn. Để chúc mừng muội muội trở về, Diệp Trạch không hề keo kiệt nấu rất nhiều thứ ăn, bảo đảm no bụng. Đối với mùa đông khan hiếm thức ăn mà nói, đây là chuyện rất hiếm thấy.

Nhưng Tranh lại hơi nuốt không trôi.

Mấy thức ăn rễ cây này rốt cuộc có gì ngon? Không có một chút thịt, không ngờ Nhân tộc lại chỉ có thể ăn thứ này, đúng là quá đáng thương.

Tranh vừa nuốt không trôi, vừa thương cảm cho thức ăn của Nhân tộc, cuối cùng chưa ăn được bao nhiêu thì đã đứng dậy rời đi.

Hai vợ chồng Diệp Trạch và A Tân lo sợ bất an, hỏi Trì Am có phải là tại họ chiêu đãi không chu toàn nên sắc mặt Tranh mới khó coi như thế, chưa ăn bao nhiêu đã rời đi hay không.

“Không phải đâu, hai người đừng lo lắng.” Trì Am dịu dàng an ủi hai vợ chồng chân chất này: “Chỉ là hắn đã no rồi thôi, đừng quan tâm tới hắn.” Dù sao Tranh cũng sẽ tự đi kiếm ăn. Nếu thật sự để hắn ta chạy vào nhà Nhân tộc ăn cơm thì bao nhiêu lương thực dự trữ cũng không đủ cho hắn ta ăn.

Quả nhiên, khi sắc trời hoàn toàn tối om, cuối cùng Tranh cũng ăn uống no đủ trở về.

“Đồ ăn của Nhân tộc các ngươi dở quá.” Tranh phàn nàn: “May mà gần đây nhiều quái thú, con nào con nấy béo múp mập mạp, rất ngon miệng, ta ăn mấy con là no rồi.”

Trì Am ôn hòa nói: “Đã vậy thì về sau Tranh đại nhân cứ ăn thoải mái đi.” Quái thú ở khu vực gần đây cũng là mối đe dọa tới sự an toàn của dân làng, bây giờ có một con Thần thú háu ăn đến đây, vừa lúc để hắn ta giải quyết một ít.

Tranh không rõ tâm tư của Trì Am, cũng cảm thấy vui sướиɠ vì những con quái thú được nuôi dưỡng béo múp ở gần thôn Đại Thị này.

Quả nhiên địa bàn của con Niên thú kia thật tốt, nuôi quái thú mà cũng béo tốt đến thế, có thể cho hắn ta ăn rất lâu.

Tranh cảm thấy mỹ mãn vào phòng cho khách của Diệp gia nghỉ ngơi. Mặc dù hắn ta rất ghét bỏ nhà ở của nhân loại vừa nhỏ vừa chật, ngay cả giãn thân thể cũng không được, nhưng bây giờ hắn ta phải ở bên cạnh Trì Am để hoàn thành tâm nguyện của nàng rồi chờ nàng tự sát, cho nên nhẫn nại chút bất tiện này.

Phòng của Diệp Am vẫn được để lại, thảm da thú cũng mới, có thể thấy được Diệp Trạch nhớ nhung muội muội cỡ nào.

Sau khi trời tối, dân làng hầu hết đều nghỉ ngơi. Trì Am rửa mặt xong cũng lên giường đi nghỉ.

Ngủ tới nửa đêm, Trì Am đột nhiên tỉnh lại.



Sau khi tỉnh dậy, Trì Am khoác áo da thủ xuống giường, xốc vải dầu che cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện quỷ mị trong thôn này nhiều hơn mấy năm trước, trong không khí thấp thoáng có mùi máu tươi bay tới, không một tiếng động.

Trì Am cầm kiếm gỗ đào, mở cửa đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa Trì Am đã cảm nhận được cửa phòng cho khách ở bên cạnh cũng mở ra, nghe thấy giọng nói của Tranh trong bóng đêm: “Ngươi muốn đi bắt quỷ à?”

“Đúng vậy.” Trì Am thản nhiên đáp: “Ta phải bảo vệ dân làng.”

Tranh tặc lưỡi một tiếng, hình như không thích tình hoài thánh nhân của nàng. Nhưng nghĩ tới tâm nguyện của Trì Am còn chưa hoàn thành, hắn ta không nói gì mà cùng Trì Am chạy đến cửa thôn.

Từ xa, Trì Am đã thấy huyết quang xông lên trời từ một hộ gia đình ở cửa thôn.

Chung quanh toàn là quỷ quái lượn lờ. Chúng giương nanh múa vuốt bay vào nhà dân, cất tiếng cười dữ tợn, không ngừng hút sinh khí trên người của người dân trong nhà, hút xong lại tiếp tục gặm nhấm máu thịt của họ.

Quỷ quái ở thời đại này vô cùng hung ác, không chỉ hút sinh lực của con người mà còn không buông tha máu thịt của nhân loại.

Trì Am giờ kiếm, kích động chạy vào nhà người dân, một kiếm chém tới.

Một con quỷ quái hét lên một tiếng, bị kiếm gỗ đào chém đứt làm đôi. Ánh sáng màu đỏ trên thân kiếm gỗ đào phát sáng, thân thể con quỷ quái đó nổ cái đùng, biến thành một luồng khói trắng biến mất.

Kết cục của con quỷ quái này khiến những con quỷ quái khác đang ăn thịt người hoảng sợ. Chúng sợ tới mức hét toáng lên chạy đi, sau đó bị Tranh đang đứng ngoài sân xem không khách khí vung đuôi quất bay vào sân. Trì Am cầm kiếm gỗ đào, gϊếŧ chết từng con một.

Sau khi giải quyết xong toàn bộ quỷ quái làm điều ác, Trì Am tiến vào nhà người dân kia thì phát hiện gia đình năm người này đã có ba người chết, còn dư lại hai cậu bé choai choai.

Nàng âm thầm thở dài, ngẫm nghĩ một lát rồi cắn vỡ đầu ngón tay, lấy máu làm chu sa vẽ một lá bùa đuổi quỷ trên ván cửa.

Thời đại này không có giấy, vải quá đắt đỏ nên không thể lãng phí lung tung, Trì Am không có giấy để vẽ bùa nên chỉ có thể lấy máu làm chu sa vẽ lên ván cửa.

Tranh vốn thờ ơ nhìn động tác của Trì Am, mãi tới khi Trì Am vẽ xong huyết phủ trên cánh cửa, đột nhiên sắc mặt hắn ta thay đổi.

Sau khi huyết phù hoàn thành, một luồng ánh sáng đỏ như máu tỏa ra, tiếng thú rống phẫn nộ cách không gian truyền tới từ Thần Sơn cao vυ"t chọc trời ở nơi xa.

“Không xong rồi...”

Tranh nhìn về phía Thần Sơn, trong lòng biết huyết phù này là một loại thú văn trên người Niên thú, chắc chắn sẽ khiến cho con Niên thú kia cảm ứng được. Không ngờ mình đã cẩn thận tránh thoát sự truy bắt của Niên thú rồi mà cuối cùng lại thua dưới một tâm huyết phù.

Tranh nhanh chóng quyết định khiêng Trì Am lên vai, chuẩn bị chạy trốn lần nữa.

Trì Am không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi bị hắn ta khiêng lên vai, nàng vẫn còn sững sờ.

Gió bắc thổi vù vù bên tai. Tranh chạy thật nhanh, chỉ trong giây lát đã đến cửa thôn, sau đó đối mặt với một con mãnh thú mò vào làng đang chuẩn bị mở bụng ra ăn thả cửa.

Tranh: “...” Trời xanh phụ lòng ta!